Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 13: 5 lượng bạc



"Đại ca, sao rồi? Bán được không?" Tử Tình sốt ruột muốn biết chủ ý của mình ra sao?

"Nương, nương xem đi, con nói đúng mà, về nhà muội muội nhất định sẽ hỏi chuyện này đầu tiên. Tình Tình á, là một con nhóc tham tiền." Tử Phúc trêu ghẹo nói.

"Chán ghét, ghét đại ca nhất. Nương, nương xem, đại ca chỉ biết khi dễ con." Tử lắc lắc thân mình, cầm lấy góc áo Thẩm thị, không biết mình đang làm nũng.

"Được rồi, không giỡn muội nữa, hôm nay đại ca và nhị ca của ngươi bán hết câu đối, trong thành nhiều người lắm, làm hàng tết, bán hàng tết, bán đồ ăn, mua đồ ăn, chậc chậc (tiếng tặc lưỡi), cực kì náo nhiệt. Lần sau đại ca sẽ mang ngươi đi, lần này đại ca mua giấy ở trong thành, rẻ hơn ở trấn ta một văn tiền, ta dùng ba ngàn tiền đồng kiếm được đổi hết thành giấy mực, sau lần này sẽ không bán nữa." Tử Phúc sờ sờ đầu Tử Tình, nói.

Vào nhà, Thẩm thị lấy vải dệt mới mua ra, Tử Tình là một khối vải bông đỏ thẫm in hoa, mua cho các con trai màu xanh, Điền thị một khối vải màu đỏ sậm, Tăng lão gia tử là màu xanh thẫm, còn Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị thì không có, Tử Tình thấy trong lòng đau xót.

Thẩm thị bảo Tử Phúc đưa vải dệt cho lão gia tử và Điền thị. "Cứ bảo đây là tiền các ngươi bán câu đối, hiếu kính ông bà." Tử Tình vội đuổi theo.

Điền thị nhìn thấy Tử Phúc đưa vải dệt tới, cười như hoa, vội tiếp nhận, nói: "Tôn tử (cháu trai) thật có hiếu, nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, còn nhớ thương tới ông bà, nói bà biết ngươi kiếm được nhiêu tiền?"

"Bà, không bao nhiêu cả, chỉ đủ mua cho đệ đệ muội muội một ít vải làm quần áo mừng tết, đã tiêu hết cả rồi." Tử Tình thấy đại ca nói dối mà mắt cũng không chớp, không ngờ đại ca còn tuổi nhỏ mà đã biết xem người.

"Tử Phúc, sao không mua thứ gì cho tiểu cô? Tiểu cô đối xử với ngươi không tốt à?" Thu Ngọc thấy Tử Phúc tay không, vội vàng hỏi.

Tử Phúc nghe xong, mặt hơi bối rối, đang muốn nói cái gì thì lão gia tử cùng Tăng Thụy Khánh vào, gần hết năm, cho nên Tăng Thụy Khánh nghỉ phép về nhà mừng năm mới, gặp lão gia tử ở phố nên về với nhau.

Điền thị đem vải dệt khoe khoang với lão gia tử, lại khen Tử Phúc biết hiếu kính, đang nói, Chu thị dẫn Tử Bình đi đến, lão gia tử đương nhiên cao hứng, vốn hắn đã coi trọng đứa cháu trưởng tôn này, trong lòng càng tự hào, nhưng sắc mặt Tăng Thụy Khánh và Chu thị xấu lại.

Cũng vào lúc này, Tử Bình hỏi: "Sao còn chưa ăn cơm, ta đều chết đói rồi."

"Ăn ăn ăn, ngươi là đồ thùng cơm, chỉ biết ăn, nhìn xem, người ta nhỏ như vậy đã biết nhiều chuyện, suốt ngày chẳng làm việc gì, chỉ biết kiếm tiền riêng cho gia đình mình thôi. Còn ngươi cũng giống nương, suốt ngày làm hết việc này việc nọ, không ai khen lấy một câu. Cha, nương, tính ra thì chúng ta còn chưa ở riêng, Tử Phúc kiếm được tiền cũng phải góp chung chứ?" Lời Chu thị nói làm hai ông bà đang chìm trong vui vẻ sửng sốt, nửa ngày cũng không phản ứng.

Tử Tình đẩy đẩy Tử Phúc, Tử Phúc vội tiếp lời: "Đại nương, ta kiếm được không bao nhiêu, mà hôm nay cũng tiêu hết rồi, vì nương thấy đệ đệ muội muội quần áo đều rách nát, mà tiền thì không có, nên chúng ta đành cố gắng kiếm một ít."

"Đúng vậy, mấy đứa nhỏ tự ý thì làm được ra bao nhiêu." Điền thị cuối cùng phản ứng lại .

"Được rồi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, ăn cơm. Đừng đỏ mắt (tức giận) người khác có quần áo mới mặc, lần này ta trở về cũng mua vải cho mẹ con ngươi, tết cũng có quần áo mới." lời nói của Tăng Thụy Khánh khiến bữa cơm trưa tiến hành trong im lặng.

Hôm sau là ngày 24, Thẩm thị rất bận rộn, sáng sớm thì giết gà, làm điểm tâm, còn giúp Chu thị làm các loại bánh gạo ngọt, có chiên, có hấp, đuổi hết trẻ con ra ngoài, sợ ăn vụng. Làm xong phải cúng ông táo, cúng xong, lão gia tử lại đi cúng tổ tông. Cuối cùng, Điền thị phân cho mỗi đứa một cái, còn lại thì giấu đi, không biết cất để làm gì .

Cả ngày này Tăng Thụy Tường ngồi trong phòng Tử Phúc viết câu đối. Tử Phúc nói muốn bán ở chợ phiên vào ngày 25, còn lại thì đến ngày 26 đi An Châu thành bán, hết đợt này sẽ ngừng bán, giúp việc trong nhà.

Sáng sớm ngày 26, Tử Tình còn trong giấc mộng đã bị Tử Phúc đánh thức, bởi vì tối hôm trước, Tử Tình phải mè nheo đủ kiểu, làm Thẩm thị đồng ý để nàng cùng Tử Phúc đến trong thành, còn Tử Lộc coi Tử Hỉ, cũng may là xe nhà bác chồng, nếu không Thẩm thị thật sự sẽ không đồng ý.

Trong sự buồn ngủ ríu cả mắt, thì nghe có người bảo là đến nơi, Tử Tình nhìn cửa thành cao cao trước mặt, giống cổ thành trên TV, sau khi vào thành, hai bên ngã tư phần lớn là nhà trệt, còn cửa hàng buôn bán thì có hai tầng, thị trường rau quả bán ở ngã tư, người bên trong đông đảo, ồn ào, Tiêu Phúc Sinh đưa bọn họ đến chỗ này, hẹn thời gian cùng địa điểm quay về, rồi đi làm việc của bọn họ.

Tử Phúc vô cùng quen thuộc dẫn dắt Tử Tình bày quán, hôm nay cầm theo sáu trăm câu đối, chắc phải mất nhiều thời gian, Tử Tình muốn tự mình đi dạo xem có cái cây nông nghiệp nào mới mẻ không, dù sao qua năm nhà mình sẽ ở riêng, nên phải tính toán xem nên trồng lại cây nào. Tử Phúc không đồng ý để một mình nàng đi dạo. Tử Tình đành phải thét to rao hàng, như vậy mới bán được nhanh hơn, bán xong thì mới có thời gian làm việc khác. Vất vả lắm mới được đến An Châu, không được để tay không trở về.

Mọi người thấy một tiểu cô nương năm sáu tuổi thét to, cầm một túi xách đơn giản, quần áo trên người tuy cũ nhưng sạch sẽ, giọng tiểu cô nương dễ thương, ngọt ngào, không chút luống cuống, nên mọi người ngạc nhiên, lập tức có không ít người đi lại, thấy Tử Tình đưa câu đối đến, không nhẫn tâm từ chối, thế nên bán câu đối rất nhanh, Tử Phúc thì lấy tiền, hai người phối hợp ăn ý, hơn một canh giờ đã bán hết.

Tử Tình thấy túi vải Tử Phúc đựng tiền đồng rất nặng, liền đem túi vải đặt vào sọt, trong sọt cũng có không ít tiền đồng, Tử Phúc lại nhặt chút cỏ đắp lên, hai người cố sức nâng, Tử Phúc nói tìm một ngân hàng tư nhân gần đây đổi thành bạc, cũng may có một ngân hàng, hai người đếm tiền đồng nửa ngày, Tử Tình chỉ phụ trách đếm tới mười, nhớ tới một lời kịch kinh điển: "Tới bây giờ Vương lão ngũ ta đều không thấy được nhiều tiền như vậy." Đây là lần đầu tiên Tử Tình ra tay, kiếm được một thùng tiền, rất vui vẻ.

Nhanh chóng đếm được năm ngàn văn, đổi thành năm nén bạc, Tử Tình rất cẩn thận dấu dưới lớp cỏ trong sọt. Tử Phúc không dám đi ngã tư nữa, dù sao, đối với hai tiểu hài tử mà nói, năm lượng bạc là một con số cực kì lớn. Tử Tình nhìn thấy bên cạnh có một tạp hoá lớn, liền kéo ca ca đi vào.