Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 147: Hình dáng Chanh viên đổi mới



Sau khi ăn xong, Lâm Khang Bình kéo Tử Tình dạo núi tiêu cơm, Tử Tình không ngờ hắn mới trở về hai ngày đã muốn đi, trong lòng rầu rĩ, "Tình nhi, ta không thể không đi được, ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ sớm về cùng ngươi mừng năm mới. Ngươi yên tâm, nhiều nhất là một năm nữa thôi, ta sẽ tự do, việc hôn nhân của thiếu gia đã được định rồi, chắc trễ nhất là mùa thu sang năm sẽ thành hôn. Ta chuyển giao công việc xong sẽ cưới ngươi, ngươi không biết đâu, ta ở ngoài nhớ ngươi thế nào, nghĩ Tình nhi của ta có ăn uống ngon không? Có cảm lạnh ho khan không? Có bị người khi dễ không? Có nhớ ta không?"

"Ngươi yên tâm, ta tốt mà, ít khi ra ngoài, mà ra ngoài thì sẽ không đi một mình. Nhưng ngươi ở bên ngoài thì nhất định phải chăm sóc mình cho tốt, ngươi xác định sang năm ngươi thật sự có thể tự do à?"

"Yên tâm đi, năm năm mà, ta đem việc buôn bán phỉ thúy làm thành sản nghiệp lớn như vậy, thiếu gia sẽ không thể để sản nghiệp này trên tay người ngoài mãi, Văn gia rất phức tạp, đại lão gia Văn gia muốn dời kinh đô, nhận chức Lưỡng Quảng Tổng đốc, Văn lão gia yên lặng nhiều năm như vậy, xem ra không tính ra ngoài làm quan, muốn nuôi trồng thế lực cho thiếu gia, bây giờ thiếu gia đang cố gắng học hành, đã đậu tú tài. Ta nói thì ngươi cũng không rõ đâu, tóm lại, ngươi tin ta là được, thiếu gia là một người giữ chữ tín."

Tử Tình không có hứng thú với chuyện Văn gia, nàng chỉ quan tâm đến chuyện Lâm Khang Bình có thuận lợi thoát ly khỏi Văn gia không mà thôi.

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình không nói chuyện, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Chuyện Chanh viên đừng làm một mình, không được thì chờ ta về hẵng nói,đừng nóng nảy quá. Đúng rồi, có tốt tin tức nói cho ngươi nè, ta đã mua vùng cỏ lau, mùa xuân sang năm Lâm Viên sư phụ (giống nghề kiến trúc sư) sẽ tới giúp chúng ta sửa sang."

"Thật không? Nhưng hắn không phải là chưa nhìn địa hình thế nào sao? Sao lại đột nhiên đã quyết định mua?"

"Ta nói rõ cho hắn biết, mà chỗ đất đấy rất rẻ, một lượng một mẫu, chỉ có việc sửa sang lại thì hơi phiền thôi. Lí chính sợ ta đổi ý, bảo ta làm thủ tục xong luôn. Với lại lần đó ngươi gặp chuyện không may, ít nhiều cũng có con của hắn giúp, hắn cũng giúp ít nhiều, lúc tháng giêng ta đi cùng phụ thân đến nhà hắn, cho nên lần này ta mua đất hắn làm rất sảng khoái."

Hai người nói chút chuyện khác. Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình. Cảm thấy đây giống cặp nam nữ yêu nhau, nghĩ đến đây, Tử Tình ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, Lâm Khang Bình là người phương bắc, cho nên thân hình cao lớn, cũng tầm 1m8, khuôn mặt lạnh lung, mặt mày hẹp dài, dùng lời của hiện đại miêu tả, rất có ‘vị đàn ông’. Tử Tình càng ngày càng thích .

"Nhìn đủ chưa? Chúng ta phải về thôi."

"Khang Bình, cám ơn ngươi. Ta gặp được ngươi thật tốt."

"Đồ ngốc, lời này ta nói mới đúng, lúc đó vừa nhìn thấy ngươi, ta đã thích tiểu cô nương nói chuyện lanh lợi này. Sau này, ở trên đường đụng phải ngươi, ngươi không biết lúc đó ta kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) bao nhiêu đâu, ta liếc mắt một cái đã nhận ra ngươi. Cho đến sau này, ta cùng thiếu gia tới tìm ngươi, ta là tùy tùng của thiếu gia, nhưng trong mắt ngươi, ta không khác thiếu gia, đó là lần đầu tiên ta được đối đãi tôn trọng thế, dần dần, ta cũng khát vọng nhìn thấy ngươi, rồi sau này, bởi vì ngươi, ta thoát tịch (hết kiếp nô tài)." Lâm Khang Bình từ từ nói, năm đó tiểu nữ oa búi tóc hai bên, mặc quần áo vải bông bây giờ đã trưởng thành một thiếu nữ xịn đẹp động lòng người, mà hắn, lại được nắm tay thiếu nữ ấy, giờ khắc này, Lâm Khang Bình không thể không cảm tạ ông trời.

"Ta mệt rồi, ngươi cõng ta được không?" Tử Tình đứng lại, một tay nắm vạt áo Lâm Khang Bình, một tay còn trong tay của đối phương.

"Cầu còn không được." Lâm Khang Bình nói xong, liền ngồi xổm trước mặt Tử Tình, Tử Tình ghé người tấm lưng rộng rãi của hắn, nghe hắn nói chuyện, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng an tâm.

Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình buồn bã một ngày, Tử Hỉ luôn luôn ở bên cạnh nàng, buổi chiều ngày thứ ba, Tử Tình dắt Tử Thọ cùng Tử Hỉ đi lấy cây giống, chọn năm mươi cây lớn nhất, lại hái ít rau xanh ở đất trồng rau, cầm theo 100 văn, ba người ôm cây đi, Tử Phúc thấy, cũng nói đi nhìn một phen.

"Vậy dẫn đại tẩu cũng đi đi. Để nàng ở nhà một người cũng chán." Tử Tình nói.

"Ta không đi đâu, ở nhà giúp nương nấu cơm, các ngươi đi sớm về sớm." Lưu thị nói.

Bốn người ôm cây giống đến cổng, hò hét nửa ngày, Tử Tình nghĩ nơi này cũng nên có cái chuông cửa, vừa vào, thấy Vương Thiết Sơn đang đào hố, đất trồng rau đã được cuốc hai vạt lớn, Tử Tình chỉ huy mọi người trồng cây, Tử Phúc, Tử Hỉ xúc đất, Tử Tình đỡ cây giống, Tử Thọ cùng Vương Thiết Sơn tưới nước, năm mươi cây trồng xong mà vẫn còn thừa mấy hố.

Xem ra Lâm Khang Bình nhìn người rất kĩ, vợ chồng này thật đúng là người chịu khó. Tử Tình đưa cho Lí thị một chuỗi tiền, nói: "Đây là tiền 50 hố, về sau cứ cách hai ba ngày ta sẽ đến một lần. Các ngươi làm từ từ thôi, việc này không phải ngày một ngày hai là làm xong được, với lại ta không có cây giống như vậy, mấy ngày nay có sống quen không?"

"Quen rồi, bọn nhỏ có thể ăn cơm no, còn có quần áo tốt để mặc, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm việc cho tốt, tuyệt đối không gian dối, nếu sớm được gặp các ngươi, lão tam nhà của ta sẽ không mất." Nói xong Lí thị liền bắt đầu gạt lệ.

Tử Tình thế mới biết, nàng còn có một cái đứa nhỏ, không sống nổi lúc chạy nạn, Tử Tình thở dài: "Vương tẩu tử, về sau sẽ khá hơn. Nhất định ngươi có thêm con mà."

Vài ngày sau, Tử Thọ bọn họ đi rồi, mỗi ngày Tử Phúc ở nhà đọc sách vào buồi sáng, buổi chiều cùng Tử Tình đi chanh viên, mỗi ngày hai người đều ôm hai mươi cây giống đi, có khi cũng dẫn Lưu thị đi cùng, nhìn cây con xếp thành hàng, trong lòng Tử Tình rất có cảm giác thành tựu. Có lẽ phải cần ba bốn năm, nơi này mới có thu hoạch trái cây, gà dê thành đàn, thỏ hoang chạy nhảy, Tử Tình phảng phất đã thấy được cảnh mình đếm bạc, mặt mày hớn hở .

"Tình nhi, nghĩ cái gì thế? Nước miếng chảy ra kìa." Tử Phúc thấy Tử Tình mơ màng, gõ nàng một cái.

"Đại ca, ta ghét ngươi, ta đang mơ nơi này thu hoạch, ta đếm bạc, ngươi vừa gõ bạc đã chạy hết rồi, ngươi đền cho ta đi."

"Nương nói không sai mà, từ nhỏ ngươi đã tham tiền, ngay cả mơ mộng hão huyền cũng đều về bạc. May mà cũng nhớ cái tính tham tiền của ngươi, bằng không, hôm nay thế nào cũng không biết chừng." Tử Phúc nói câu đầu còn cười, nói câu sau lại thở dài.

Lưu thị không biết rõ, chỉ mân miệng cười, đã nhiều ngày sống tại Tăng gia, lúc đầu còn tưởng ít nhiều cũng có chỗ không thích, trước khi xuất giá, nương dạy không ít, phải ở chung cùng nhà chồng thế nào, Tăng gia nhiều đứa nhỏ, chú em cô em chồng nhiều, chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện lặt vặt) khẳng định nhiều, mới đến thì phải chịu đựng. Ai ngờ gả đến mới biết, hoàn toàn dễ dàng, cha mẹ chồng thì không cần phải nói, quy củ đều miễn, vài chú em tuy rằng ở chung không lâu, nhưng một đám đều biết lễ nghĩa, cô em chồng này cũng vậy, nhìn là biết được mọi người sủng ái, tuyệt đối không nuông chiều, mỗi lần thấy nàng làm việc nhà, đều đến giúp đỡ. Nghĩ đến đây, khóe miệng Lưu thị cũng lộ ra vài phần ý cười, may mắn mình gả đến Tăng gia.

Tử Tình đang cùng Tử Phúc giỡn, liếc mắt thấy vẻ mặt của Lưu thị, vội nói: "Đại ca cứ chê cười ta mãi, tẩu tử cũng mơ thấy chuyện tốt, chảy nước miếng kìa."

Một câu nói làm Lưu thị đỏ thẫm mặt, Tử Tình cười càng vui vẻ.

Đảo mắt liền tiến vào đến tháng mười, Tử Tình thấy đã trồng mấy trăm cây ăn quả, liền hỏi Vương Thiết Sơn có biết làm chuồng gà không, hắn biết làm, Tử Tình nói cho hắn cứ cách mười cây lại làm một chuồng gà, lần trước xây nhà còn thừa gạch, đá, mái ngói, dùng tạm đã, Tử Tình vẽ hình diện tích chuồng gà lên mặt đất, nói cho hắn chú ý những gì, làm xong chuồng gà thì rải vôi vào, lại trải lớp rơm khô.

"Việc này là từ từ thôi, nhất định phải làm theo lời ta dặn, làm xong chuồng đầu tiên ta sẽ đến kiểm tra, một chuồng gà năm mươi văn." Tử Tình bổ sung vài câu.

Vương Thiết Sơn nghe một chuồng gà năm mươi văn, xoa xoa hai tay hỏi: "Chủ mẫu, ngươi không định cho chúng ta tiền công à? Sao đào hố trả thù lao, làm chuồng gà cũng trả thù lao, vậy tiền công có cho không?"

"Đương nhiên là cho chứ, ngươi yên tâm đi, tại ta thấy bây giờ các ngươi khó khăn, nên trợ cấp cho các ngươi, về sau, làm xong những việc này, mỗi ngày chăm sóc cây con và nuôi gà nuôi dê gì đó, ta sẽ không tính tiền công cho các ngươi, đó là chuyện các ngươi phải làm."

Vương Thiết Sơn nghe xong, mới nhẹ nhàng thở ra. Mấy ngày nay thật sợ, đột nhiên nhìn thấy chủ mẫu như Tử Tình, thật đúng là không quen nỗi.

Hai ngày sau, Tử Tình kéo Tử Phúc đến chợ phiên mua gà con, được hơn 80 con, bỏ vào chuồng gà thứ nhất, cũng nói cho bọn họ, gà con còn nhỏ, buổi tối phải cho vào chuồng gà, qua vài ngày sẽ tự nó ra vào, sau đó, Tử Tình lại ôm bốn con chó nhỏ và một con mèo ở nhà đến, bảo bọn họ nuôi nấng.

"Chủ mẫu, ngươi yên tâm, mấy việc này ta làm được, nuôi gà nuôi heo, cái gì cũng làm rồi, nam nhân nhà ta trừ việc nông, cũng từng trồng cây ăn quả, còn có thể hoạn kê (thiến gà), về sau ngươi đừng mời người ngoài tốn công." Lí thị nói.

"Thật à? Vậy thì tốt quá, bằng không nhiều gà như vậy, tương lai muốn mời người đến làm cũng rất phiền toái." Tử Tình cảm thấy thật đúng là ngoài ý muốn.

Lí thị thấy Tử Tình vui vẻ, liền nói: "Đúng vậy, có một việc chúng ta muốn thương lượng cùng chủ mẫu, dưới núi có tư thục (trường học tư), con trai nhà ta có thể đưa đi đọc sách hai năm không, một tháng nay, nhờ phúc của chủ mẫu, trong tay cũng dư được 1 lượng bạc, chúng ta muốn cho đứa nhỏ đi học. Đứa nhỏ cũng không làm gì nhiều, hàng tháng chúng ta cũng có tiền thu nhất định, không thiếu một trăm văn tiền học phí."

"Được chứ, đây là chuyện tốt, ngươi đã muốn cho đứa nhỏ đọc sách vài năm thì cứ cho đi, tương lai đứa nhỏ giúp đỡ các ngươi ghi chép sổ sách, làm việc cũng tiện." Tử Tình đáp ứng.