Tử Tình vừa mới đem mọi chuyện an bày xong, lão gia tử cùng Điền thị đi lại, thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị không ở nhà, Điền thị vừa vào đã hỏi Tử Tình: "Không phải ta đã nói à, tìm cho bọn Tam Mao bọn họ chút chuyện làm, lời nói của ta không hữu hiệu phải không? Có sẵn người thì không mướn, lại mướn người ngoài. Dug gì thì cha cùng đại cô ngươi đều chui từ trong bụng ta ra, không hơn người ngoài à? Ta mặc kệ, gọi cha ngươi tới, hôm nay nếu không làm rõ việc này, ta sẽ không đi." Điền thị nói xong, ngồi vào ghế bành.
Lão gia tử trừng mắt Điền thị, nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, mỗi lần đều tại ngươi làm hỏng hết chuyện, với giọng điệu của ngươi đứa nhỏ nguyện ý chắc?"
Lão gia tử nói xong lại nói với Tử Tình: "Tử Tình, không phải ông không nghĩ cho ngươi, nhưng quả thật Tam Mao khác Đại Mao và Quế Anh, hắn cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi, mà nhà đại cô người quả thật rất khó khăn, không bằng, ngươi nghe ông đi, để hắn làm thử xem, nếu làm không tốt thì ngươi đuổi hắn đi."
Tử Tình thấy lão gia tử nhìn mình, nghĩ nghĩ, nói: "ông bà, không phải là ta không nghĩ tới Tam Mao, nhưng tiểu cô nói trước, vả lại, trước kia tiểu dượng làm người ghi chép, việc này làm cũng thuận tay. Tam đường thúc cũng không phải người ngoài, nhiều năm luôn luôn giúp đỡ chúng ta như vậy. Nếu không, để Tam Mao đi giúp đỡ thanh lý cỏ lau, cũng chỉ có việc này cần người thôi, ta còn phải nói một tiếng với La sư phụ trước."
"Thanh lý cỏ lau rất mệt, hắn vẫn là một đứa nhỏ, làm không nỗi việc nặng, để hắn chạy chân cho tiểu dượng ngươi đi, học hỏi chút kinh nghiệm, về sau ra ngoài cũng có thể làm chút việc." Điền thị nói.
Tử Tình biết việc này hôm nay mà không đồng ý, chỉ sợ cha nương mình lại thêm phiền, Điền thị cứ hai ba ngày đến quậy một lần làn khổ, với lại Tam Mao đến nay không có làm chuyện gì quá đáng. Không bằng mình cứ cho hắn một cơ hội thử, xem hắn có chịu khổ được không, nếu làm tốt thì thôi, còn nếu muốn dung mánh lới giống bọn Đại Mao, Tử Tình cũng đã nghĩ được biện pháp đối phó hắn.
Nghĩ vậy, Tử Tình nói: "Chỉ có mỗi việc thanh lý cỏ lau rồi, tiểu dượng cũng không thiếu người chạy chân. Tam Mao không có kinh nghiệm, dựa vào cái gì bảo ta tin hắn, ta không thể cho không hắn bạc được. Huống chi lúc trước các ngươi cũng đáp ứng rồi, một nhà đại cô không thể tính kế chúng ta nữa, thế này là gì?"
Lão gia tử thấy Tử Tình tức giận, vội nói: "Cỏ lau thì cỏ lau."
"Ta đây nói trước, nếu muốn dùng mánh lới nghỉ ngơi hoặc có tâm tư không nên có, ta không nói hai, sẽ đuổi đi, không cho một văn tiền công, để về sau các ngươi không oán trách ta, Tam Mao phải ký khế ước. Trên khế ước ghi rõ mỗi ngày Tam Mao phải làm bao nhiêu, chuyện này là chuyện La sư phụ bọn họ quy định, La sư phụ bọn họ làm bao nhiêu, Tam Mao chỉ cần làm một nửa, lấy ba mươi văn tiền công, phải biết rằng La sư phụ bọn họ làm cả ngày mới được bốn mươi văn. Nếu làm không xong, không được về nhà, làm tiếp, hoặc là hôm sau làm bù, nếu liên tục một tháng mà không xong, xin lỗi, không có một văn tiền công, ta không nuôi người rảnh rỗi, bà cũng nói đấy, ta bỏ tiền mướn ai mà không mướn, ta sẽ cho Tam Mao một cơ hội, đừng nghĩ lấy tiền mà không làm việc. Ký khế ước trước đã."
"Đều là người nhà, còn ký khế ước gì, không ký không được sao?" Điền thị hỏi.
"Không được, đến lúc đó ta sợ các ngươi đổi ý, đến đây gây sự, ta đành làm ‘trước tiểu nhân sau quân tử’ (ý là xấu trước tốt sau). Nói thật, vì chuyện kia ta vốn đã không muốn giao tiếp cùng nhà đại cô, nhưng ông cũng nói, Tam Mao là Tam Mao, không vơ đũa cả nắm, nên ta cho hắn một cơ hội."
Lão gia tử vừa nghe, do dự, nhưng hắn cũng muốn xem đứa nhỏ kia có đáng giá mình cần xin một phen không, cho nên liền ngầm đồng ý, Điền thị thấy lão gia tử ngầm đồng ý, cho rằng đến lúc đó mặc kệ thế nào thì Tử Tình không cho tiền công được sao, cũng đáp ứng.
"Mặt khác, ta không có chỗ ở, cũng không quản cơm ăn. Tất cả công nhân đều tự về nhà ăn cơm. Trong nhà nhiều chuyện, chúng ta làm không hết." Tử Tình bổ sung.
Điền thị cũng biết, trước kia Tam Mao bọn họ đọc sách, Thẩm thị không muốn gặp bọn họ, huống chi sau này xảy ra chuyện kia, hai nhà cơ bản là gặp cũng không muốn nói, thậm chí mặt cũng khó nhìn lâu được. Với lại bây giờ Thẩm thị bận chuẩn bị việc Tử Lộc thành thân, trong nhà còn có thợ mộc cùng thợ sơn, trong ngoài có một đống chuyện phải quan tâm, muốn để nàng quan tâm đến Tam Mao, đó là chuyện không có bao giờ. Mục đích chủ yếu của hôm nay là tìm việc cho đứa nhỏ, tuy rằng không phải việc nhẹ nhàng gì, nhưng Điền thị nghĩ Tam Mao có làm kiểu gì, đều là thân thích, ai lại không biết xấu hổ quản hắn, đến lúc đó cũng lấy tiền công giống nhau, Điền thị đạt tới mục đích, chuyện khác sẽ không so đo, cho nên đồng ý, nào biết rằng Tử Tình có suy nghĩ khác.
Định tiễn lão gia tử cùng Điền thị đi, Tử Tình vừa mở cổng, xa xa thấy có người cưỡi ngựa chạy thẳng đến, như một trận gió đến trước mắt, xuống ngựa, cười với Tử Tình, đi lại nắm tay Tử Tình. Lão gia tử ho khan một tiếng, Điền thị hừ hừ, Lâm Khang Bình vội buông tay Tử Tình ra, cung kính chào hỏi với hai vị lão nhân.
Lão gia tử còn nhớ lúc Lâm Khang Bình nhăn mặt với hắn, cho nên nóng giận, Điền thị thì đừng phải nhắc, bàn tay thiếu ngón của Đại Mao giống như một cây châm, nếu lão gia tử không nói với bà không được tìm Lâm Khang Bình nói lí lẽ, bởi vì nhà Xuân Ngọc sai. Nếu không bà đã sớm chất vấn Lâm Khang Bình, cho nên bà thấy Lâm Khang Bình thì sắc mặt không tốt.
Lâm Khang Bình không thèm để ý, Tử Tình nói: "Khang Bình, vừa rồi ông bà muốn để Tam Mao đi lại làm việc, ta đáp ứng rồi, ngươi đừng vội, nghe ta nói đã." Tử Tình thấy Lâm Khang Bình biến sắc mặt, vội đem điều kiện vừa rồi nói ra, "Khang Bình, ông ta nói đúng, Tam Mao là Tam Mao, ngươi cho hắn một cơ hội đi, vừa vặn ngươi là chủ, để hắn ký khế ước này."
Lâm Khang Bình là loại người nào, Tử Tình cười mỉm nhìn hắn, hắn còn có thể không biết Tử Tình có tâm tư gì sao. "Ông, Tình nhi nói như vậy thì ngày mai để Tam Mao đến tìm ta, ký khế ước xong, ta sẽ giải thích những chuyện hắn phải làm, yên tâm, ta sẽ không cố ý khó xử hắn, nhưng cũng không thể vì hắn mà làm hỏng quy tắc làm việc, cho nên, giống như Tử Tình nói, làm một nửa công của La sư phụ bọn họ, nếu hắn không có ý kiến gì sẽ ký, các ngươi đến làm chứng nhé?"
Lão gia tử cùng Điền thị sửng sốt một chút, vẫn là đáp ứng. Bọn họ đi rồi, Tử Tình mới dẫn Lâm Khang Bình vào nhà, nấu nước ấm, để hắn rửa mặt chải đầu, định làm chút đồ ăn, Lâm Khang Bình cầm tay nàng, nói không đói bụng.
"Ngươi lại nghĩ gì thế? May là ta đã về, bằng không, về sau ngươi không cho hắn tiền công, còn không bị ông bà ngươi mắng chửi à? Theo ta thì cứ đánh cho một trận, ta không muốn nhìn thấy người nhà hắn, vừa thấy bọn họ đã hận không thể đá cho hai cú."
"Ai bảo đại cô bọn họ chỉ nghĩ cách tính kế người khác, lúc này ta cũng cho bọn hắn một vố, có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta sợ cái gì? Không phải có người rồi à."
"Nếu Tam Mao làm tốt thì ngươi có cho hắn tiền công không?"
"Đó là đương nhiên, ta đoán ông cũng có ý như vậy, xem hắn có đáng giá để ông nuôi không. Nhưng ta không xem trọng hắn lắm."
Chờ Lâm Khang Bình rửa mặt xong, hai người ngồi xuống, Tử Tình mới biết lần này hắn sốt ruột trở về là vì nhìn xem tiến độ xây nhà, sau đó mua chút lá trà cùng đồ sứ ở đây chuyển đến Việt thành.
"Ta đã nói với Văn Tam rồi, tháng mười hắn thành thân. Thành thân xong sẽ có người tiếp quản cửa hàng, ta mua một cửa hàng ở kinh thành, hết một ngàn lượng, ta muốn để hai gã sai vặt theo ta ở lại làm quản lý, chuẩn bị bán một ít hàng hải sản cùng hàng ngoại. Hàng năm ta sẽ đi Việt thành đưa lá trà cùng đồ sứ hai lần, thuận tiện mang ít hàng hải sản cùng hàng ngoại trở về. Bọn họ quen thuộc kinh thành, lại tương đối tin cậy. Đúng rồi, ta vội trở về là sợ ngươi không đủ ngân lượng, của cải của hai ta còn có hơn ba ngàn ba trăm lượng, ta để lại cho ngươi 500 lượng dự phòng, chắc đủ xây nhà và làm sân, nội thất thì chờ ta lần sau trở về hẵng nói, mấy năm nay mỗi lần ta vào núi mua lá trà, tìm được nhiều gỗ tốt, đến khi nhà xây xong sẽ mang về, sư phụ nghề mộc ta đã tìm được rồi."
"Vậy lần này ngươi mang ba ngàn lượng bạc đi, trong tay ta còn có ngân lượng năm ngoái ngươi cho, đầu năm lúc ngươi đi lại đem tiền thuê cửa hàng để lại cho ta, trong tay ta tổng cộng có hơn 200 lượng. Ngươi để lại ba trăm lượng cho ta là đủ rồi. Thừa lại thì ngươi cầm, thấy đồ sứ cao cấp thì mua một ít về." Tử Tình nói.
Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cũng được, dù sao mùa thu ta sẽ trở lại, lúc đó ta sẽ không đi nữa."
"Đúng rồi, ngươi nói vào núi mua lá trà, núi cao không? Có nguy hiểm không?"
Lâm Khang Bình nắm tay nàng, nói: "Không có việc gì, ta có võ công, lá trà ở núi cao không chỉ có chất lượng tốt, mà giá còn rẻ, vả lại, bọn họ xuống núi bán cũng khó khăn, bây giờ ta vào núi thu mua, hai bên cùng có lợi. Có khi cũng nhân tiện giúp bọn họ mang một ít đồ vùng núi ra bán giùm, ta đều chuyển đến Việt thành."
Hai người còn nói chút chuyện, Lâm Khang Bình muốn đi công trường nhìn xem, Tử Tình cũng muốn đi theo, nhưng Lâm Khang Bình không đồng ý, nói công trường lộn xộn, lại đều là nam nhân, Tử Tình đành phải thôi,. Dù sao người nam nhân này rất có bản lĩnh, Tử Tình vui vẻ bớt lo.
Buổi tối về nhà, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe Lâm Khang Bình nói muốn để Tam Mao tới làm việc, đều có chút không hiểu, Tăng Thụy Tường nói: "Tình nhi, Khang Bình, không phải ta đã nói rồi sao? Đừng vì ta, ta đã cự tuyệt bà ngươi rồi, sao bà còn chưa chết tâm nhỉ, trực tiếp đi tìm các ngươi, từ chối hắn đi."
"Nhạc phụ, việc này đã định đoạt rồi, ngài đừng quan tâm, tất cả đã có ta, trong lòng ta đã có chủ ý, tốt nhất là hắn ngoan ngoãn làm việc, bằng không, ta có biện pháp để tự hắn đi về."
Lâm Khang Bình ở mấy ngày, mỗi ngày đều đi xem tiến độ, bảo phải một tháng mới hoàn thành công việc thanh lý, bởi vì thanh lý xong cỏ lau còn thanh lý nước bùn, nước bùn vét lên phơi khô làm phân, đào ao rộng ra, còn đắt đất làm một cùng đất nhỏ, tóm lại là rất rườm rà.
Tử Tình nghe xong táp lưỡi, nói: "Chả trách phụ thân không cho chúng ta mua, phí thanh lý còn nhiều hơn phí mua đất, hèn gì không có người mua, cực lỗ."
"Thật ra nếu thanh lý và quy hoạch xong, đến lúc đó chúng ta có thể nuôi cá, trồng hoa sen, nuôi lươn ngươi thích ăn, cũng không lỗ đâu." Lâm Khang Bình cười, véo má Tử Tình.