Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 161: Tử tình cập kê (2)



Tử Tình nghe Thu Ngọc nói xong, nhăn mày, nói: "Tiểu cô, hắn được coi là kẻ có tiền gì? Chỉ hơn người bình thường một ít thôi, làm gì có nhiề tiền? Chắc dượng về nhà kể với ngươi cái gì hả? Ta không biết bên trong có cái gì, ta chưa đến đó mà."

"Thế mà không gọi là kẻ có tiền à, ngươi xem ngươi dùng, mặc, mang, thứ nào chúng ta cũng chưa gặp qua, tất cả sính lễ và tài sản cộng lại của ta còn chưa đáng giá bằng trâm cài trên đầu ngươi, tất cả quần áo của chúng ta cộng lại cũng không đáng giá bằng bộ quần áo trên người ngươi. Ngươi nói hồi nhỏ ngươi nhăt lại quần áo thừa của Tử Bình, không có bộ nào là không rách, bây giờ, hai người các ngươi, một trên trời, một dưới biển, may mà hôm nay nàng không tới, nữ nhân mà gả được cho trượng phu tốt mới là có phúc." Thu Ngọc nói, không thấy được mặt Điền thị cùng Xuân Ngọc càng ngày càng đen.

"Tiểu cô, ngươi sai rồi, ta có thể lấy Tử Tình mới là phúc của ta, Tử Tình là phúc tinh của ta." Lâm Khang Bình ngồi ở một bàn khác, trả lời.

"Đứa nhỏ này chuyện gì cũng nói được. Khang Bình, dượng ngươi làm việc có khỏe không? Hắn ghi chép rất cẩn thận, là nam nhân nhưng tính toán rất tinh tế, tuyệt đối không lãng phí, ta nghe nói vườn của ngươi đều được hắn ghi chép sổ sách phải không? Theo ta thì cứ để hắn làm quản gia cho ngươi, ta nghe nói nhà giàu đều mời người làm quản gia." Thu Ngọc nhân cơ hội nói với Lâm Khang Bình.

"Tiểu cô, ngươi đúng là buồn cười, chút tài sản của ta mà mời quản gia thì không làm cho người ta cười đến rụng rang à?" Lâm Khang Bình trả lời.

"Tử Tình, ngươi xem ngươi còn có thể tìm cho Tam Mao việc gì nữa không? Tìm việc nào nhẹ nhàng tí, cũng đừng ký khế ước gì nữa, chịu nhiều khổ thì chắc chắn hắn sẽ làm tốt, cứ bỏ qua chuyện trước. Lần trước, hai người múc bùn rất cực khổ, biết chuyện không ít. Từ lúc hắn làm xong việc ở nhà ngươi, đến thành An Châu tìm mà mãi không có việc thích hợp. Nếu không thì để Hoa Quế tới làm nha hoàn hai năm cho ngươi cũng được. Dù sao nàng còn nhỏ, năm nay mới mười một tuổi, còn vài năm nữa mới làm mai, vừa vặn kiếm chút tiền làm đồ cưới. Vườn lớn như vậy, chắc chắn phải mua người, người nhà không yên tâm hơn sao? Tam Mao có thể mỗi ngày dọn vườn cho ngươi, Hoa Quế giặt rửa quần áo thu dọn phòng ở. Tứ Mao ban ngày thì đến học đường của cha ngươi học chữ, buổi chiều trở về cùng Tam Mao giúp ngươi làm chút việc, không cần tiền công, cho ăn cho ở là được." Xuân Ngọc nhanh nói.

"Xuân Ngọc, đừng đánh chủ ý đến Tử Tình, không có chuyện đó đâu, đừng nhắc lại nữa. Miễn lúc đó chúng ta nói chuyện không xuôi tai làm hỏng tình cảm thân thích." Tử Tình còn chưa nói, Thẩm thị sợ Tử Tình không biết sâu cạn, vội cự tuyệt.

"Đại cô, nhà của ta không phải hang sói." Tử Tình nói.

"Có ý gì, ai nói nhà ngươi là hang sói?" Thu Ngọc hỏi.

"Thế sao đại cô cứ để nhà ta nuôi bạch nhãn lang chứ, nuôi mấy năm, bị cắn mấy lần, tưởng nhà ta vẫn không cảm thấy ghét à mà còn nuôi?" Tử Tình nói.

Xuân Ngọc vừa nghe lời này, cực kì buồn bực. Nhìn trưởng bối chung quanh, muốn nói gì cũng không nên lời, Điền thị cũng vậy. Trừng mắt nhìn Tử Tình, dâu cả nhà Tam bà bà cũng là người biết ăn nói, vội gạt qua chuyện này, cười hì hì nói với Thẩm thị: "Nhị tẩu tử thật là mệnh tốt, Tử Tình này ai thấy cũng khen, năm sáu tuổi, nhị tẩu tử đang ở cữ, mùa đông đến còn đi giặt quần áo ở bờ nước. bàn tay nhỏ bé đông lạnh như củ cà rốt, chúng ta phải giúp nàng, nàng nói thím giúp một lần nhưng không thể giúp lần thứ hai ba lần, nên tự mình học lấy, nhoáng một cái đã mười năm trôi qua. Đứa nhỏ này cuối cùng cũng lớn, thành một cô nương xinh đẹp."

"Ta cũng thấy mấy lần, ta đều không nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ làm việc, nên giúp một tay, chậc chậc, thật sự là nghiệp chướng." Tam thím nói.

Tử Tình nhìn mặt Điền thị cùng ba cô cô, vừa đỏ vừa trắng vừa đen, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.

Bàn bên kia, Yến Nhân Đạt kính rượu Lâm Khang Bình, nói: "Cháu rể à, trong ba người cô cô của Tử Tình, bây giờ chỉ có nhà ta là gian nan nhất, ngươi xem đại dượng ngươi có thể giúp ngươi làm gì được không? Ta thấy ngươi là người có tướng phú quý, ra tay hào phóng như vậy, vừa thấy chính là kẻ có tiền, Tam Mao nhà của ta nói vườn nhà ngươi còn lớn hơn cả nhà giàu nhất trong thôn, ngươi chỉ chi một chút thôi là đủ chúng ta sống thoải mái , tục ngữ nói rồi, Ngươi nhổ cọng tóc gáy còn lớn hơn thắt lung của ta (ý là đối với mình thì nhỏ mà đối với người khác thì lớn, đại loại là hiểu theo nghĩa đó), nể mặt chất nữ Tử Tình, ngươi liền nhổ cọng tóc gáy cho ta đi."

Lâm Khang Bình nghe xong nhíu mày, thấy khách nhân ngồi đầy bàn, cố nén cười nói: "Vậy đại dượng đến hỏi xem Đại Mao có chịu đến làm gì không đã?"

Lão gia tử liếc Yến Nhân Đạt, mắng: "Rượu vàng lại rót vào bụng chó hả, ăn uống hai chén đã nói năng tùm bậy, nếu muốn thì im lặng ngồi lại uống chén trà." Mắng xong lại cười với các vị trưởng lão trên bàn: "Làm các vị thúc thúc cùng các ca ca chê cười, hôm nay là sinh nhật của cháu gái ta, mọi người đều vui vẻ, đến, uống rượu thôi."

"Lần trước chuyện tiểu nữ may mà có các vị hỗ trợ, Thụy Tường rất cảm ơn các vị, hôm nay kính một ly rượu nhạt, tỏ lòng biết ơn, Thụy Tường kính các vị." Tăng Thụy Tường thấy sắc mặt một vị trưởng giả trong đó có chút tức giận, vội bưng ly rượu lên.

Chú Vân Giang bên này vội nói: "Được, Khang Bình phải không, làm vài tháng giúp ngươi mà chỉ thấy có một lần, ngươi mời sư phụ thật lợi hại, làm hình dáng nội thất khác biệt chưa thấy bao giờ, Đồng tiên sinh còn lợi hại hơn, một vùng cỏ lau xấu xí mà hắn thu dọn sạch sẽ, làm thành một hoa viên xinh đẹp. Mùa xuân có hoa đào, mùa hè có hoa sen, mùa thu có hoa quế, mùa đông còn có hoa mai. Trong vườn có rất nhiều loại hoa cỏ không biết tên, ở vào rất hưởng thụ, Đồng tiên sinh có học vấn rất cao."

"Phải không? Nhà của ta mới xây xong, cũng có một sân nhỏ, cũng mời hắn đến làm." Yến Nhân Đạt còn không mở mắt, nói.

"Được, một lần hắn làm là một trăm lượng bạc, ngươi đem bạc đưa tới trước." Lâm Khang Bình lạnh lùng nói.

"Một trăm lượng?" Vài người đều giật mình, bao gồm Tăng Thụy Tường.

"Vậy tổng cộng cả sân nhà ngươi cũng phải bảy tám trăm lượng, lại trang trí nữa, chắc phải hơn một ngàn lượng bạc, chả trách làm tốt như vậy, mẹ ơi, đời này ta không dám suy nghĩ." Chú Vân Giang nói.

"Tiểu tử, được lắm, không ngờ ngươi có của cải đến vậy, cháu gái của ta thất tốt số. Định khi nào thì thành thân?" Lão gia tử vỗ bả vai Lâm Khang Bình nói.

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là mùa xuân sang năm, a công, ngài nói phải không?" Lâm Khang Bình cũng thay bằng một bộ mặt tươi cười nhanh hỏi.

"Mùa xuân sang năm thì không được, cuối năm Tử Lộc thành thân, nhanh nhất Tử Tình cũng phải đợi đến mùa thu sang năm. Mùa xuân sang năm Tử Thọ sẽ đi thi. Từ tháng Hai đến tháng sáu, làm gì chuẩn bị kịp? Với lại Tử Tình cũng còn nhỏ, chúng ta còn muốn ở chung một năm." Tăng Thụy Tường cự tuyệt.

Lâm Khang Bình nghe xong, đáng thương hề hề nhìn lão gia tử, lão gia tử nhẫn cười nói: "Tiểu tử, đã chờ nhiều năm rồi, giờ thêm nửa năm mà không được à? Ăn đâu hủ nóng quá thì rát lưỡi, thôi thì ngươi tiếp tục kiếm bạc nửa năm nữa, chuẩn bị sính lễ cho tốt để làm lão nhân ta mở to mắt, đễ khoe khoang."

"A công, người thành thân là ta, ngươi khoe khoang cái gì?" Lâm Khang Bình than thở.

Mọi người nghe xong cười vang, Lâm Khang Bình lại bị lão gia tử đánh một cái ngay lưng.

Bên này, nữ nhân nghe thấy vườn của Tử Tình hết một ngàn lượng bạc, đều nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình khoát tay, nói: "Đừng nhìn ta, ta không biết. Đó là chuyện của hắn, chắc không nhiều thế đâu."

Quế anh nhìn về phía Lâm Khang Bìn,h ánh mắt tràn ngập oán niệm, tròng mắt Hoa Quế gắt gao chăm chú vào quần áo trang sức của Tử Tình.

"Tử Tình, về sau thành thân thì dẫn nhị cô đi dạo thử. Nhị cô cũng muốn ở hai ngày, hưởng phúc của chất nữ." Hạ Ngọc nói.

"Nhị cô, ngươi muốn đến khi nào thì cứ đến."

"Vì sao phải chờ sau khi thành thân, muốn nhìn thì bây giờ đi." Thu Ngọc nói.

Thẩm thị sợ Tử Tình khó xử. Vội nói: "Được rồi, không phải chỉ là một cái vườn à? Ăn cơm đi."

Sau khi ăn xong, Tam bà bà cùng vài vị khách trong thôn đi trước, Thẩm thị cho mỗi nhà một rổ cam cùng một rổ trứng gà, Điền thị và Xuân Ngọc đi cuối cùng, Yến Nhân Đạt còn cười với Lâm Khang Bình, Tăng Thụy Tường phụng phịu nói: "Xuân Ngọc, về sau cả những trường hợp thế này thì các ngươi đừng đến, để không dọa người, lại thừa dịp có người ngoài làm ta mất mặt, buộc Khang Bình và Tử Tình đáp ứng các yêu cầu vô lý của ngươi, các ngươi vẫn cho rằng mọi chuyện qua rồi thì ta vẫn như trước, còn coi ngươi làm muội muội, ngươi tính sai rồi. Mới có vài ngày, các ngươi đã quên lời hứa hẹn lúc trước với chúng ta, các nhà tự sống cuộc sống của mình. Không ngờ không tính kế được chúng ta, liền tính kế hai đứa nhỏ, hôm nay ta nói một câu, về sau trừ chuyện bọn nhỏ thành thân, không có việc gì thì đến nhà ta. Có tới chúng ta cũng không tiếp."

"Ý của Nhị ca là muốn nhốt chúng ta ở ngoài cửa hả, đâu phải chưa nhốt, lần trước chúng ta tốt bụng đến truyền tin cho các ngươi, lúc đó chẳng phải Nhị tẩu không cho vào cổng à? Mà không phải chỉ một lần đâu. Nhị ca nói chuyện hơi bị quá đáng rồi đấy, ta cũng là mấy chục tuổi, có nàng dâu rồi, các ngươi không đồng ý thì cứ nói thẳng, làm gì lại lôi nợ cũ ra. Hôm nay là do nương để chúng ta đến, chúng ta cho rằng có lẽ là cho chúng ta một cơ hội, về sau mọi người cùng chung sống, đừng nhắc nợ cũ nữa. Tử Tình nhà ngươi cũng giỏi lắm, bảo chúng ta là bạch nhãn lang, đây là lời chất nữ nói à? Chúng ta đi, được chưa?” Xuân Ngọc khó chịu, nói to.

"Đúng vậy, Tường nhi, hôm nay là ta gọi muội tử ngươi đến, ngươi nói không cần tặng quà, ta nghĩ không thể không mời mỗi nhà nàng, người nhiều thì náo nhiệt, có gì không tốt?" Điền thị nói.

"Ngươi nói vậy mà được à? Hôm nay nếu có cái hố thì ta sớm nhảy vào cho đỡ mất mặt rồi, ngươi nhìn mẹ con các ngươi làm gì? Người ta ai cũng mang quà đến, ngươi là đại cô và bà của đứa nhỏ, tay không mà đến, còn dẫn theo nhiều người ăn không trả tiền, nói chuyện không dùng đầu óc, làm người ngoài chế giễu. Nhanh về thôi, nhà lão nhị cũng mệt mỏi một ngày." Lão gia tử thở dài.

Điền thị muốn nói cái gì, bị lão gia tử lôi đi, Xuân Ngọc cũng đỡ Yến Nhân Đạt đi, Yến Nhân Đạt còn la hét nói: "Còn chưa nhận được quà đáp lễ mà, người khác đều có đáp lễ." Bị lão gia tử trở lại cho một đạp.