Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 269: Vô Ý Chen Vào



Tam đường thẩm hai ngày sau trở về nói, cha của Bảo Phượng đi làm vào mùa đông, vì mua ít đồ dùng trong nhà nên hợp tác với người khác để làm buôn bán nhỏ,, không ngờ bị lừa, của cải cũng trôi hết, còn bán hai mẫu ruộng nước, rồi cùng người khác vào núi hái thuốc, không cẩn thận té xuống, nằm hai tháng thì qua đời, mà trong thời gian đó cũng bán hết ruộng còn lại để xem bệnh.

Hiện giờ nương nàng nuôi ba đệ đệ muội muội, muội muội năm nay mười lăm, một đệ đệ mười một, một người mới tám tuổi. Cả nhà thuê hai mẫu ruộng nước của nhà khác, lại khai ít đất hoang, hơn nữa có nhà Bảo Phượng trợ cấp, miễn cưỡng sống qua ngày.

"Như vậy đi, không bằng ngày mai ta sẽ đi thăm Bảo Phượng, tam thẩm có đi với ta không, ta không biết nhà nàng ở đâu cả."

"Được, ngày mai ngươi tới nhà của ta trước, ta chờ ngươi ở nhà."

Ngày kế, sáng sớm, Tử Tình thương lượng cùng Lâm Khang Bình một chút, mang theo Tiểu Phấn và Lâm Hưng đi, Tiểu Thanh ở lại trong nhà trông đứa nhỏ, nhặt rổ trứng gà cùng một xấp quần áo vải dệt cho tiểu hài tử, tìm tam đường thẩm, rồi Tử Tình tìm được nhà Bảo Phượng.

Tử Tình thấy căn nhà rách nát trước mắt, tuy rằng là nhà ngói, nhưng đã sập một bên, bên kia dùng tấm ván gỗ chống lên, xem ra đã cũ kĩ lắm rồi, trước phòng có một gốc cây bưởi.

"Đây là nhà cũ trước kia của nhà chồng nàng, đã bỏ hoang từ lâu, ở riêng thì phân cho bọn họ, cũng không thể không chuyển vào đây." Tam đường thẩm nói.

"Nhà Lai Phúc, có ai ở nhà không?" Tam đường thẩm gọi.

Tiểu Phấn đẩy cửa ra, Bảo Phượng thấy bọn Tử Tình, rất là ngạc nhiên và vui mừng, cười nói: "Tỷ tỷ thật thân thiết, không ngờ tỷ tỷ lại đến thăm ta."

Tử Tình mặc bộ đồ nông dân, búi tóc đơn giản. Tử Tình theo vào nhà, nhìn trong phòng, tuy rằng cũ kỹ, nhưng đồ đạc sắp xếp gọn gàng, cũng sạch sẽ.

Tinh Bột buông đồ xuống, Bảo Phượng lúc này mới chú ý tới Tử Tình còn mang theo quà cáp, vội xua tay: "Tỷ tỷ lần đầu tiên tới nhà của ta. Ta không có gì chiêu đãi tỷ tỷ, sao lại để tỷ tỷ tiêu phí được chứ?"

"Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, thì ta phải như vậy. Năm nay ngươi mấy tuổi rồi?" Tử Tình nhìn tiểu phụ nhân này, năm kia thấy nàng thì nàng vừa mới thành thân. Vẫn là một đóa hoa tươi, mới hơn một năm đã khô héo lại.

"Mười tám, còn tỷ tỷ?"

"Lớn hơn ngươi hai tuổi, đúng rồi, hôm nay ta tới tìm ngươi là có việc. Trong nhà ta muốn tìm một người làm bếp, ta nghe chuyện nhà mẹ đẻ của ngươi, muốn hỏi nương ngươi có thể đến làm không? Phòng bếp nhà ta chỉ cần sáng sớm mỗi ngày đến đó, bắt đầu làm việc. Một ngày làm ba bữa cơm, chỉ cần không lỡ giờ cơm, nàng vẫn có chút thời gian về nhà chăm sóc đứa nhỏ, buổi tối cũng không cần ở lại nhà ta, tiền công một ngày là hai mươi văn." Tử Tình hỏi.

"Được, được chứ, tỷ tỷ, nhưng nương của ta nấu cơm, chỉ sợ ngươi ăn không quen. Nhà chúng ta là nông dân, nương ta chỉ biết nấu đồ đơn giản thôi." Bảo Phượng vò vò góc áo.

"Ôi, không có việc gì . Tử Tình nói, để cho nàng nấu cơm cho nha hoàn gã sai vặt, có mười người đấy, không biết nương ngươi có thể làm không? Nếu tay chân lanh lẹ thì một ngày không làm quá ba canh giờ đâu." Tam đường thẩm vội nói.

"Điều này thì tỷ tỷ yên tâm, nương ta làm việc vừa nhanh vừa sạch sẽ, điều khác thì ta không dám nói, nhưng điều này thì chúng ta từ nhỏ đã được nương dạy." Bảo Phượng vội ngẩng đầu lên nhìn Tử Tình.

"Nếu như thế, không bằng hôm nay ngươi dẫn bọn ta đến nhà nhà mẹ đẻ ngươi xem, thương lượng xong thì ngày mai sẽ bắt đầu làm việc." Tử Tình nói.

Bảo Phượng nghe xong tự nhiên vui. Nàng tìm cái rổ, hỏi: "Tỷ tỷ, ta có thể lấy vài cái trứng gà cho nương không?"

Tử Tình gật gật đầu, Bảo Phượng lấy tầm hai mươi cái trứng gà, Tinh Bột tiến lên đỡ nàng, giúp nàng cầm đồ. Tây đường thôn đối diện với Đông đường thôn, cũng cách không xa, chỉ qua một bờ ruộng. Phần lớn ruộng nước đã trồng mạ, nhưng vẫn có tốp năm tốp ba nông nhân đang làm việc. Vào Tây đường thôn, đầu tiên là từ đường, trước cửa là một mảnh đất trống, không ít người đang phơi cải dầu.

Nhà mẹ đẻ của Bảo Phượng tốt hơn so với tưởng tượng của Tử Tình, trong nhà cũng thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, nhưng chỉ có muội muội mới mười lăm tuổi của nàng - Kim Phượng ở nhà, đang làm hầu bao, nương Bảo Phượng thì dẫn hai đứa con trai đi thu hoạch đậu tằm.

"Tỷ, sao ngươi lại mang đồ tới cho chúng ta nữa, nương mà biết lại nói ngươi đấy, bây giờ ngươi đang mang thai nữa, sao ngươi có thể để đứa nhỏ mệt? Chúng ta thế nào cũng được, ta một ngày còn có thể làm hai cái hầu bao để bán đó." Kim Phượng thấy Bảo Phượng đưa trứng gà, đôi mắt đo đỏ nói.

Tử Tình đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, một bộ quần áo màu bạc đã cũ, có hơi ngắn, bện tóc dài đến sau thắt lưng, chắc cũng đến tuổi làm mai nên người trong nhà không cho ra ngoài làm ruộng, làn da mặc dù không nhẵn nhụi, nhưng cũng coi như trắng nõn, khuôn mặt thoạt nhìn có vài phần thanh tú, một đôi mặt to tròn trong veo làm rạng rỡ không ít.

Bảo Phượng nói lại lời của Tử Tình, Kim Phượng vội chào Tử Tình cùng tam đường thẩm, vào nhà nhường chỗ ngồi.

Chờ mọi người ngồi xuống, Kim Phượng vội đi gọi nương trở về. Tử Tình thấy nương Bảo Phượng, hơn ba mươi tuổi lại thoạt nhìn giống bốn mươi, nhưng nhìn ánh mắt là biết lúc trẻ tuổi có nhan sắc, bây giờ cũng sạch sẽ lưu loát, một bộ quần áo tuy có mụn vá, đường may lại kĩ càng.

Chắc trên đường Kim Phượng đã nói cho nàng biết ý đồ của Tử Tình, vừa thấy Tử Tình, vội buông xác cây đậu xuống, vỗ vỗ đất trên người, có chút xấu hổ, cười nói: "Thật là ngượng ngùng, cũng không có chuẩn bị gì, trong nhà lộn xộn, chờ ta nấu chút nước pha trà cho các ngươi, chủ không có lá trà ngon thôi."

"Thím không cần vội, ta nói mấy câu rồi sẽ đi." Tử Tình vội bảo.

Tử Tình đem ý đồ đến nói một lần, nương Bảo Phượng nghĩ nghĩ: "Chuyện tốt như vậy, ta nằm mơ cũng ngờ sẽ đến lượt ta, nhưng ta không biết ta làm cơm canh có hợp khẩu vị người khác không nữa, không bằng như vậy đi, Đông gia, ngày mai ta đến làm thử một ngày, nếu mọi người cảm thấy được thì ta sẽ làm tiếp, nếu không được thì Đông gia cứ nói thẳng."

Tử Tình nghĩ lại cũng đáp rồi, còn nói mỗi ngày làm cơm vào lúc nào, nói cho nàng biết thời gian bắt đầu làm việc, cũng không ở lại, đối phương cảm ơn, tiễn Tử Tình ra thôn, Bảo Phượng ở lại nhà mẹ đẻ.

Tử Tình thấy Tam đường thẩm cúi đầu không biết nghĩ cái gì, hỏi: "Tam thẩm, ngươi cảm thấy nhà nàng thế nào?"

"Xem ra cả nhà này rất dễ sống chung, ta đã nói nhìn Bảo Phượng là biết nhà nàng tốt, Tử Tình, ngươi thấy muội muội nàng thế nào?"

"Kim Phượng? Cũng không tệ, khuôn mặt được, tay nghề khéo, nhìn nàng làm hầu bao, cũng tinh xảo, còn có, nghe nàng nói chuyện với tỷ tỷ, là người có hiểu biết."

"Được đúng không, ta cũng cảm thấy được, ngươi thấy để nàng gả cho Tử Văn thì thế nào?"

"Tử Văn, Tử Văn không phải muốn thi tú tài sao? Tử Văn nguyện ý à?" Tử Tình thật đúng là có chút ngoài ý muốn, Tử Quân, Tử Tân hai cái đối tượng cũng rất được, Tử Văn làm sao có thể muốn tìm gia đình nông dân, còn lại là gia đình có gánh nặng.

"Tử Văn năm nay mười bảy, không biết có đậu được tú tài không nữa, ta thích cô nương này, bộ dáng tốt, làm việc tốt, nhà chúng ta cũng không có xuất thân gì cao, Tử Văn có thể đậu tú tài đã là quá may mắn, còn cuộc sống thì phải tìm người hợp tính, không gây chuyện."

trong lòng Tam đường thẩm cũng có tính toán, cô nương này tốt là một chuyện, nương nàng có thể đến nhà Tử Tình đến bắt đầu làm việc, vừa làm vừa chăm sóc được gia đình, cứ như vậy, nuôi con cũng đủ. Nương nàng có thể cất tiền công, hai đứa con trai còn nhỏ, vài năm nữa thành thân cũng đủ tiền rồi, về phần đồ cưới của Kim Phượng, Tam đường thẩm cũng không thiếu từng ấy đồ, đồ chỉ mang tính danh dự thôi.

Tử Tình đương nhiên không biết tam đường thẩm đã nghĩ xa như vậy, nàng còn tưởng rằng chỉ nói nói mà thôi, cũng không để trong lòng.

Tử Tình về tới nhà, thấy Tiểu Tử đang ở cửa nhặt rau, thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay sao không qua chỗ học đường?"

"Lão gia tử nói, sức khỏe của lão thái thái đã tốt, có thể tự làm đồ ăn, về sau không cần ta đến đó nữa." Tiểu Tử nói.

Tử Tình nghe xong, dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì mà lão thái thái có thể cho ngươi đi?"

Tử Tình có vài phần hiểu biết đối với Điền thị, lúc tuổi trẻ không thích làm việc nhà, cho đến khi có nàng dâu, thì càng không cần phải tự mình ra tay, huống chi, mỗi lần Tiểu Tử đi đến đó vẫn ôm theo rau xanh, làm sao có thể bỏ tiện nghi có sẵn mà không chiếm được, có thể bớt việc lại tiết kiệm tiền.

"Lão gia tử nói, lão thái thái đương nhiên không nghe, nhưng lão gia tử nói, trước kia nghe lời lão thái thái nói nên mới đi đến bước đường cùng như hôm nay, về sau, bà phải nghe lão gia tử, còn nói gì nữa nhưng ta không nhớ kỹ."

"Ngu ngốc, phái ngươi đi, đã bảo ngươi nghe ngóng cho cẩn thận, chút chuyện ấy cũng làm không xong." Tử Tình thầm nghĩ, sớm biết như thế thì sai Tiểu Thanh đi cho rồi.

Tiểu Tử nghe xong sợ tới mức không dám ra tiếng, Tử Tình thấy nàng như vậy, cũng không nói cái gì nữa, Tiểu Tử quả thật không đủ cơ trí, nhưng thích hợp công việc nhà bếp, thuộc loại chịu khổ, Vương bà tử nói nàng nấu cơm rất được.

Xem ra lão gia tử thiệt tình thay đổi, không muốn liên lụy Tăng Thụy Tường. Tử Tình cẩn thận nghĩ nghĩ, một hai năm qua, lão gia tử này làm việc quả thật có chút khác biệt, nhất là cái đêm Tăng Thụy Tường và Tăng Thụy Khánh trở mặt ở học đường, trong mắt lão gia tử toát ra sự yêu thương và áy náy đối với Tăng Thụy Tường làm Tử Tình cũng giật mình.

Tử Tình đang nghĩ tới điều này, Thẩm thị đi lại, nàng cũng nghe nói lão gia tử đuổi Tiểu Tử về, mới đến hỏi một chút.

Tử Tình kể lại chuyện Tiểu Tử, Thẩm thị nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy cũng tốt, bà ngươi khỏe rồi, có thể tự làm đồ ăn cho hai người, đến lúc không làm nỗi thì tính sau. Nhưng bà ngoại ngươi kìa, nghe nói vài ngày nay không thoải mái, biểu ca ngươi thông báo cho ta, ta đang định trở về thăm."

Tử Tình vừa nghe, hoảng hốt, vội hỏi: "Có nặng lắm không? Không bằng tìm đại phu tốt từ thành an châu, bà đã già rồi, đừng để xảy ra chuyện gì."

Đối với Hà thị, Tử Tình thật tâm coi bà là bà ngoại, mấy năm nay tuy rằng hiếu kính không ít, nhưng Tử Tình cảm thấy mình đã học được từ bà rất nhiều.