Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 280: Bới móc



"Nhị biểu ca, ta nhớ được trong núi nhà tiểu cậu bên kia, hình như có mỏ than, nói là huyện Tân Châu dùng để luyện sắt, không bằng ngươi đi một chuyến, bán bốn người này cho chủ mỏ than đào than đá đi, tiền bạc coi phí vất vả của ngươi. Còn có, dặn dò một tiếng, bốn người này tay chân không sạch sẽ lắm, cũng đừng để cho bọn họ trốn." Lâm Khang Bình nói với Thẩm Bảo Phúc.

"Cái này muội phu yên tâm, đến cái chỗ kia, không chết cũng phải lột da, còn muốn chạy trốn, đều dùng xích sắt khóa lại." Thẩm Bảo Phúc nói.

"Nhị Mao, ta cũng nhắc nhở ngươi, lần sau tái phạm trong tay của ta, chính là bán cho mỏ than hoặc ruộng muối. Nhớ kỹ? Còn có Đại cô, nhớ phải nhắc nhở mấy Mao nhà ngươi một chút, không phải lần nào ta cũng dễ nói chuyện như vậy đâu." Lâm Khang Bình nhìn Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt nói.

Nhị mao vội gật đầu, chạy ra ngoài, bên này, Điền thị ôm Ngũ Mao khóc không ngừng, ánh mắt như dao găm nhìn về phía Lâm Khang Bình, càng không ngừng mắng Lâm Khang Bình tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hiểm độc, thổ phỉ.., Thu Ngọc nghe thấy bước lên phía trước khuyên giải.

Lâm Khang Bình chờ người ngoài đều đi rồi, nói với mọi người ở khang trang: "Mọi người nhớ kỹ, về sau trong các ngươi có người dám can đảm cấu kết người ngoài hoặc kết bè kết đảng tự trộm, đây là kết cục, nếu không sống yên thân, đừng trách ta trở mặt vô tình. Còn không chịu nổi cái khổ này, nhân lúc còn sớm mà nói ra, ta còn có thể thả cho ngươi một con đường sống, khang trang của ta tuyệt đối không miễn cưỡng ai."

"Gia, yên tâm đi, chúng ta đều phân biệt được tốt xấu, thời gian dài như vậy, ai cũng không giở thủ đoạn lười biếng, sống yên ổn qua ngày, cũng làm gì có chuyện hồ đồ gì?" Rất nhiều người nói trăm miệng một lời.

"Được, nếu không ai muốn đi, mọi người giải tán, đi làm việc thôi."

Lâm Khang Bình trở lại Tình viên, Tử Tình tất nhiên muốn hỏi rõ ràng, có nghe theo báo quan hay không, tuy có vài phần tiếc nuối, nhưng cũng biết, Lâm Khang Bình là để lại một đường lui cho lão gia tử và Điền thị, nếu không. Điền thị mà gặp phải tốt xấu gì, Tăng Thụy Tường còn không bị hỏi trách.

Tử Tình trở lại nhà mẹ đẻ, Thẩm thị đang đứng ở trong sân cùng Dương thị nói chuyện, Dương thị này Tử Tình quan sát hơn một tháng. Con người thật đúng là thành thật, trừ lúc chào hỏi, cơ bản là không chủ động mở miệng nói chuyện, ăn cơm cũng không dám gắp thức ăn, ngay từ đầu còn không dám ngồi vào bàn, vẫn là Trần thị đè lại nàng ngồi xuống, về sau mới dần dần quen. Người cũng chịu khó. Cướp việc để làm, làm việc trừ hơi chậm một chút, thật đúng là có nề nếp, Thẩm thị cũng thực sự thương tiếc nàng vài phần, Tử Thọ lại không ở nhà, đành phải hết lòng mà chăm sóc thêm, cái này thì khoan hãy nói, nuôi hơn một tháng. Chẳng những khí sắc tốt hơn rất nhiều, người cũng béo lên một chút.

Dương thị thấy Tử Tình, cười chào hỏi. Lúc này Lưu thị cùng Trần thị đều nâng bụng đi tới, Vĩnh Liên, Vĩnh Dung vừa thấy Dương thị, liền kêu lên: "Tam nương, ôm ôm."

Tử Tình ôm Vĩnh Liên lại, làm bộ thương tâm, nói: "Cô cô ở đây, sao không thấy ngươi thân thiết với cô cô như vậy? Cô cô thương ngươi vô ích rồi."

"Cô cô, ta thích ngươi, Vĩnh Tùng thích nhất cô cô, cô cô ôm ôm" Vĩnh Tùng bởi vì liên quan tới Thư Duệ. Tương đối thân thiết với Tử Tình, vội chạy tới túm váy Tử Tình.

"Ta đã nói cho ngươi rồi, đứa nhỏ muốn khóc, cũng không hay dỗ dành, ngươi toàn trêu chọc, đứa nhỏ cũng biết ai tốt với chúng nó." Lưu thị cười nói.

"Có ý gì. Đại tẩu là nói ta không tốt với bé?" Tử Tình chỉ vào mũi mình hỏi.

"Đúng rồi, nghe nương nói, trong thôn trang của ngươi đã xảy ra chuyện? sao rồi?" Trần thị ngắt lời hỏi.

Tử Tình nói đại khái chuyện này một lần, cũng không nói gì khác, Thẩm thị nghe thấy về sau một nhà Xuân Ngọc không bao giờ tới cửa nữa, cũng là thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, Tử Tình, lần trước lúc nhị cô ngươi đi có nói, Tử nhi định vào mùng sáu tháng mười, cũng không còn mấy ngày nữa, ý của nhị cô ngươi là để chúng ta mùng năm thì tới, chúng ta còn phải thêm trang cho Tử nhi, ngủ lại bên kia một đêm, đại tẩu nhị tẩu ngươi đã như vậy, cũng không đi được, Vũ nhi ta không muốn mang nàng đi, không bằng ngươi và Tam nàng dâu đi cùng với ta." Thẩm thị nói.

"Đi, chúng ta đi qua thì ở đâu? A công bà một gian, đại cha đại nương một gian, tiểu cô phải một gian, đại cô phải một gian, còn lại hai gian phòng ở còn chưa đủ cho cả nhà họ ở?" Tử Tình hỏi.

"Nữ quyến ngả ra đất mà ngủ, một nhà sao có thể ở cùng nhau?" Thẩm thị nói.

Tử Tình vừa nghĩ còn phải mang theo lão gia tử và Điền thị đi cùng, trong lòng cũng không được tự nhiên, trải qua lần này, Điền thị chắc là càng hận thấu xương Tử Tình và Khang Bình.

Ai biết chờ đến mùng năm khi Lâm Khang Bình đi đón lão gia tử và Điền thị, mới biết được lão gia tử và Điền thị cùng Thu Ngọc vội đi trước bằng xe trâu rồi, Thẩm thị nói: "Vừa khéo, ta còn có thể thoải mái một chút, bà ngươi đang nổi nóng, qua một thời gian ngắn nữa thì tốt rồi."

"Nương, ta mới không thèm để ý đâu." Lâm Khang Bình nói.

Đến Kiều thôn, Tử Tình thấy một nhà Tăng Thụy Khánh cũng tới trước, đang cùng mọi người nói cười trong sân, chẳng qua, nhìn thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, đều quay đầu đi. Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng không để ý, từ sau ngày Tăng Thụy Khánh nói tuyệt giao, trong lòng Tăng Thụy Tường cũng đã qua thời gian mất mát, người qua đường thì người qua đường đi. Nếu không là bởi vì nhà Hạ Ngọc làm việc vui, mọi người cũng không ở cùng một chỗ.

Hạ Ngọc vội ra đón, lôi kéo Dương thị nói nói mấy câu, đưa mọi người vào nhà, một nhà Xuân Ngọc tất cả đều đến tới đông đủ, ngồi trong phòng uống trà. Ngũ Mao thấy Lâm Khang Bình, toàn thân run rẩy mấy cái.

Hạ Ngọc dẫn mọi người tới một cái bàn khác, dâng trà, vợ Tam Mao ôm đứa nhỏ tới chào hỏi, Dương thị không biết chuyện bên trong, cũng cười đáp lại vài câu, thấy Thẩm thị và Tử Tình không nói chuyện, liền chạy vội ngồi xuống, không nói nhiều nữa, Hồng Tú thấy chẳng ai quan tâm nàng, chỉ phải quay trở về, đổi lấy mấy câu cười nhạo của Quế Anh.

Bởi vì con gái xuất giá bữa tối là bữa ăn chính, sắp xếp chỗ ngồi cũng phải rất chú trọng, Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường phải phân ra hai ghế bàn đầu, vốn là, đây là chuyện không phải tranh luận, nhưng Tăng Thụy Khánh một mực nói với Hạ Ngọc, không ăn chung một bàn với Tăng Thụy Tường, có hắn thì không thể có Tăng Thụy Tường.

Hạ Ngọc lúc này khó xử, lão gia tử khuyên nửa ngày, Tăng Thụy Khánh cũng không nhả miệng, Hạ Ngọc đành phải tìm đến Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường suy nghĩ một chút, nói: "Không sao đâu, không phải có hai hàng bàn sao? Ta ngồi vào bàn đầu hàng bên phải, cũng như vậy thôi, dù sao ta cũng nhỏ hơn."

Chu Thiên Thanh không nghĩ tới Tăng Thụy Tường dễ nói chuyện như vậy, vội chắp tay nói lời cảm tạ, bắt tay an bài xong xuôi.

"Nương, ăn một bữa cơm mà thôi, ngươi nhìn đại cha kìa, thật sự là không nể mặt người ta một chút nào, chỗ nào ra dáng lão đại chứ, gây khó khăn cho cha con khắp nơi." Tử Tình nhịn không được nói.

"Hắn cả đời với cái tính hiếu thắng kia. Xem như là chiếm tiện nghi, thực ra thì như vậy ngược lại không tốt, cuối cùng còn không phải mọi người đều cười nhạo hắn đi." Thẩm thị nhìn cũng không thèm nhìn Tăng Thụy Khánh một cái, nói.

Tử Tình vừa nghĩ cũng là cái này, trước mặt người ngoài nhất quyết không bỏ qua, người không có chút độ lượng rộng rãi nào, cuối cùng, bị tổn hại khẳng định là danh dự của mình.

Dương thị kéo góc áo của Tử Tình, thấp giọng hỏi: "Tỷ. Chúng ta cùng nhà đại cha và nhà đại cô cũng không qua lại sao?"

"Ừ, tình hình cụ thể để sau này Tử Thọ nói cho ngươi, giờ cũng không phải là lúc nói cái này, ngươi nhớ kỹ là được."

Bỗng Thẩm thị không biết nghĩ tới cái gì. Hỏi Tăng Thụy Tường: "Ngươi chuẩn bị hồng bao là bao nhiêu? Hai ngươi có thương lượng không?"

"Ta làm sao mà mở miệng hỏi hắn? Thích bao nhiêu thì bấy nhiêu, ta cho một quan là được." Tăng Thụy Tường thuận miệng nói.

Thẩm thị biết loại tiệc cưới này, khen thưởng đều là năm sáu mươi văn, cũng có hai ba mươi, khi mấy người Tử Phúc thành thân, hai cậu của Thẩm gia chẳng qua là tám mươi, sáu mươi, xem như đã không ít rồi.

"Hay là cho sáu mươi đi. Thà rằng thiếu một chút, đừng để cho Hạ Ngọc khó xử." Thẩm thị ngẫm nghĩ, vẫn là nói một câu.

Tử Tình thế mới biết, vị trí bàn đầu còn phải chú ý, ngồi bàn đầu, đại trù phòng bếp muốn đưa lên món chính, bàn đầu phải khen thưởng đại trù. Trước kia trong nhà cũng từng làm nhiều lần rượu mừng, Tử Tình cũng không để ý. Cũng là lần đầu tiên biết cách nói này, nếu không phải Tăng Thụy Khánh làm loạn lần này, Tử Tình cũng không biết.

Mấy người Tử Tình cùng Thu Ngọc Điền thị Chu thị Xuân Ngọc chờ một bàn. Ở trong phòng, trong phòng nam khách bày tám bàn, là thân thích cùng họ, các thôn dân đều ăn ở trong sân.

Nam khách vừa ngồi xuống, Tăng Thụy Khánh thấy Tăng Thụy Tường ngồi ở bàn đầu bên phải, hỏi Chu Thiên Thanh: "Tiệc rượu nhà ngươi sao lại bày ra hai bàn đứng đầu thế? Ta còn chưa có nghe nói qua."

"Đại ca, không là hai bàn đứng đầu, ngươi ngồi bên trái, tất nhiên là ngươi lớn hơn." Chu Thiên Thanh vội vàng giải thích.

Xuân Ngọc ở trong phòng nghe thấy được, nhịn không được cười nói: "Hôm nay ta cũng muốn nhìn. Bữa ăn này nhà nhị muội khai tịch như thế nào?"

Chuyện Nhị Mao lần trước, Tăng Thụy Tường không mở miệng cầu tình cho nàng, nàng vẫn ghi hận trong lòng, giờ phút này ước gì Tăng Thụy Tường xấu mặt, đương nhiên, nàng cũng hận Tăng Thụy Khánh. Tóm lại, hai người này muốn đánh muốn giết, nàng càng ước gì xem náo nhiệt.

Thu Ngọc quăng cho nàng một cái lườm, nói: "Đại tỷ, ngươi vẫn là thành thật an phận một chút đi, bớt đi vài câu."

Chu thị ngồi ngay ngắn như Thái sơn, Thẩm thị cũng không lên tiếng.

"Được, ta đã là lớn, một lát nữa đại trù chỉ có thể đưa đồ ăn lên cho ta, bên kia để nhị trù gì đó đưa đi." Tăng Thụy Khánh nói xong châm biếm ngồi xuống.

Vẻ mặt Chu Thiên Thanh khẩn cầu nhìn về phía Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường gật đầu. Chu Thiên Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội kêu đồ ăn, cho rằng một hồi bão táp đã hóa giải rồi.

Đại trù nhị trù tới đưa đồ ăn, đại trù tất nhiên là bưng tới cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh khen thưởng, đại trù xướng ra: "Đại cữu lão gia thưởng cho phòng bếp năm mươi văn."

Tăng Thụy Tường cũng đã ném hồng bao vào mâm, muốn sửa cũng không còn kịp rồi, nhị trù xướng đến: "Nhị cữu lão gia thưởng cho nhà bếp sáu mươi văn."

Sắc mặt Tăng Thụy Khánh có chút khó coi, chiếc đũa đập một cái, nói: "Lão nhị, ngươi có ý gì?"

Chu Thiên Thanh vội chạy tới lôi kéo tay áo Tăng Thụy Khánh thấp giọng nói: "Đại ca, đây là hiểu lầm, nhị ca cũng không phải cố ý, muốn cố ý thì không thể cho sáu mươi văn. Việc này đều do ta, ta chưa thông báo cho các ngươi, đại ca, coi như nể mặt Tử nhi, cũng đừng so đo nữa."

Tăng Thụy Khánh nghe nói Chu Thiên Thanh xong, nói: "Quên đi, nể mặt ngươi, ta sẽ không so đo, ai bảo ta là lão đại chứ? Tất nhiên phải chăm lo cho các ngươi hơn một chút. Ta cũng không giống có người, một chút tình cảm không nói, chuyên không nể mặt huynh đệ trước mặt người ngoài, hủy đi cái đài của huynh đệ."

Tăng Thụy Tường nhìn Tăng Thụy Khánh, nói một câu: "Phá chính là đại ca ngươi chứ? Thể diện là dựa vào mình mà kiếm." Vốn định nói tiếp mấy câu, thấy Chu Thiên Thanh đã một đầu đầy mồ hôi, mọi người đều duỗi dài lỗ tai nghe, liền nhịn xuống.

Lão gia tử ở cùng bàn với Tăng Thụy Khánh, cũng là vẻ mặt đầy lo lắng, khó khăn lắm cũng chịu đựng xong một bữa cơm, Tử nhi mặc xong quần áo đi ra quỳ lạy lễ, lần này đều là để trong hồng bao hoặc hầu bao, không cần xướng ra. Bởi vậy, còn không có rắc rối gì.

Buổi tối khi sắp xếp gian phòng, lại xảy ra vấn đề, Tăng Thụy Khánh không ở cùng một phòng với Tăng Thụy Tường, Chu thị cũng muốn mang theo Tử Bình và Tử Toàn cùng với Huy Huy cả nhà chung một phòng, khiến Chu Thiên Thanh Hạ Ngọc khó xử cũng muốn khóc.

"Phòng cũ không phải còn hai gian phòng sao, người vẫn có thể ở." Bỗng Thu Ngọc nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong vội hỏi: "Cả nhà chúng ta quay lại phòng cũ ở nhé. Vừa khéo bên kia có hai gian phòng, cũng đủ rồi." Tăng Thụy Tường ước gì có thể cách Tăng Thụy Khánh càng xa càng thanh tĩnh.

"Nhị ca, thực xin lỗi, đều là muội tử không an bày thỏa đáng, xin mời nhị ca nhị tẩu nể mặt của muội tử cùng Tử nhi, tha thứ nhiều chút." Mắt Hạ Ngọc đỏ hồng nói.

"Được rồi, ngươi không cần phải nói, nhị ca đều hiểu, nhị ca nếu không hiểu, hôm nay sẽ không đến rồi." Tăng Thụy Tường nói với Hạ Ngọc.