Tử Tình cẩn thận trang điểm một phen, bên trong là áo bông cùng màu với áo lụa mỏng, áo khoác không bâu vạt xéo bằng gấm Tứ Xuyên đỏ thẫm thêu phù dung cá chép, viền cổ tay áo và vạt áo thêu một đường hoa trắng, váy dài bằng lụa hoa mỏng, Tiểu Lam chải búi tóc Phi Thiên, Tử Tình nhìn không thích, nói: "Vẫn là đổi búi tóc Song Vân đi." Tử Tình thích búi tóc Song Vân dịu dàng không phô trương hơn.
Đây là lần đầu tiên Tử Tình chính thức tới nhà giàu bái phỏng, hồi còn nhỏ cũng tới Văn gia một lần, chẳng qua khi đó còn nhỏ, Tử Tình cũng không muốn biểu hiện ra nhiều xuất sắc, lần này thì không giống, dù sao cũng là chống đỡ bên ngoài một chút cho Tử Hỉ, không thể làm cho người ta nhìn ra nàng đến từ nơi thôn dã, do đó nhìn thấp Tử Hỉ.
Tiểu Lam thay đổi kiểu tóc cho Tử Tình, cắm lên bộ diêu bằng vàng ròng và hồng ngọc, rủ xuống ba viên trân châu to bằng ngón tay út, ba cây trâm hoa bằng vàng ròng gắn hồng ngọc cùng kiểu, cắm vào búi tóc, Tiểu Thanh dùng gương để Tử Tình quan sát một chút, nói: "Kiểu tóc này của nãi nãi có vẻ hấp dẫn hơn một chút."
Tử Tình ăn mặc trang điểm xong, Lâm Khang Bình tiến vào nhìn thấy thoáng thất thần, cười nói: "Thường ngày nhìn quen dáng vẻ cửa nhỏ nhà nghèo của ngươi, giờ rồi đột nhiên thay đổi phong cách, còn thiếu một chút thì không nhận ra được. Đẹp lắm, có thế cái này không uổng phí một phen tâm tư của ta, đi thật xa tìm cho ngươi thấy thứ tốt mà không cần, để mốc trắng rồi."
Tiểu Thanh Tiểu Lam thấy vội cười lui xuống, Lâm Khang Bình dán vào tai Tử Tình cười nói: "Nếu đổi thành váy đỏ thẫm, ta còn tưởng rằng lại quay trở lại ngày động phòng đó."
"Ta là muốn đi, ai bảo ngươi trang điểm xinh đẹp như vậy, lại phải đi cho người khác xem, ta tất nhiên là không phục rồi."
Tử Tình nghe xong lời nói của hắn, bật cười. Kiễng gót chân véo xuống mặt Lâm Khang Bình, cười nói: "Thật sự là càng sống càng tụt lùi, lời này cũng để mấy người tiểu Tam tiểu Tứ nghe một chút, nhìn xem hai ta ai có thể làm nũng hơn ai?"
Lâm Khang Bình trộm hương. Nói: "Cho bọn hắn nghe cái gì, ta chỉ nói cho ngươi nghe. Không bằng hôm nay chúng ta không đi nữa?"
"Tiểu Thanh, Tiểu Lam. Đi vào hầu hạ Gia thay quần áo." Tử Tình lớn tiếng gọi một câu, Tiểu Thanh Tiểu Lam quả thực đi vào.
Lâm Khang Bình tức giận đến nghiến răng, cũng không dám chậm trễ chính sự, thay quần áo, nói nhỏ một câu bên tai Tử Tình: "Xem buổi ta thu thập ngươi như thế nào."
Tử Tình dẫn theo Tiểu Thanh Tiểu Lam, ôm Thư Ngọc, tên của Thư Ngọc vẫn là Tăng Thụy Tường đặt. Mấy ván mạt trượt kia vận may của Tử Tình tốt vô cùng, Lưu thị cứ cười nói là thần tài che chở, Tăng Thụy Tường lúc đó đã nói, nam hài tử lấy tên gọi là Thư Ngọc, Ngọc chính là ý nghĩa trân bảo. Cũng có ý nghĩa tài phú.
Thư Duệ Thư Ngạn thì giao cho Tiểu Phấn Tiểu Lục rồi, Tiểu Bạch Tiểu Hoàng còn đang trong giai đoạn học quy củ, nhưng vẫn sẽ chơi cùng đứa nhỏ.
Đến An Châu, Lâm Khang Bình dẫn thẳng Tử Tình tới Phó trạch, cửa lớn sơn đen thoạt nhìn như bóng loáng sáng lóa, như là mới rửa, Tiểu Lam đi tới đưa bái thiếp, sau một lúc thì có một quản sự bà tử hơn bốn mươi tuổi ra đón, đi vào cửa chính. Ở giữa là chính đường, hai bên là đông tây sương phòng, hành lang, bà tử dẫn theo mấy người Tử Tình đi qua hành lang, gã sai vặt bên cạnh đều cúi thấp đầu xuống, Lâm Khang Bình ở lại ngoại viện. Mấy người Tử Tình vào cổng trong, có một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, dấn theo năm sáu nha hoàn đứng ở trên bậc thềm, Tử Tình vội đưa đứa nhỏ cho Tiểu Lam, tự mình hành lễ, phụ nhân vội đi xuống bậc thềm, dắt tay Tử Tình, cười nói: "Suốt ngày nghe hai nhi tử bướng bỉnh kia nhà ta nói Tình tỷ tỷ này Tình tỷ tỷ kia, đã sớm muốn gặp, nghe nói ngươi mang thai, cũng không thể không biết xấu hổ đưa thiếp mời quấy rầy. Hôm nay vừa thấy, quả thực không giống bình thường, vừa chân thật vừa đoan trang hào phóng lại xinh đẹp quyến rũ, càng nổi bật vẻ quê mùa của chúng ta đây rồi."
Tử Tình giương mắt nhìn Phó phu nhân một cái, mày thô mắt to, lộ ra một vẻ nhanh nhẹn khỏe mạnh, liền cũng có vài phần ý gần gũi, một thân váy mỏng gấm lục khổng tước, thêu một đóa hoa sen hồng lớn, vừa thấy cũng là không rẻ, mất không ít công sức.
Phó phu nhân đón Thư Ngọc trong tay Tiểu Lam, cười nói: "Đây là tiểu công tử, ngươi thật đúng là có bản lĩnh, một hơi sinh được ba nhi tử, chậc chậc, lỗ tai lớn như vậy, trán còn đầy đặn như vậy, vừa thấy chính là đưa nhỏ có phúc khí, sao không dẫn hai đứa kia đến nhìn một cái?"
Lúc này, bên cạnh một tiểu cô nương bảy tám tuổi trong trang phục tiểu thư giật nhẹ góc áo Phó phu nhân, nói: "Nương, ta cũng muốn nhìn tiểu đệ đệ một chút."
Phó phu nhân xoay người cho đứa nhỏ nhìn thoáng qua, nói: "Xem ta kìa, thăm hỏi cao hứng, còn chưa có mời khách nhân vào nhà đâu."
Vào phòng, chia ra chủ khách ngồi xuống, Tiểu Lam đón lấy đứa nhỏ, Phó phu nhân lúc này mới cẩn thận đánh giá Tử Tình, cảm thấy có chút hồ nghi, nàng biết Tử Tình là xuất thân nhà nông, trong nhà có nông trang, nghe nhi tử nàng trở về kể, nông trang rất lớn, nhà Tử Tình gọi là tình viên gì đó, cũng không nhỏ, nhi tử nàng nói là còn lớn hơn nhà nàng một ít, nàng còn có vài phần không tin, không phải chỉ là một tiểu địa chủ thôi sao? Có thể có chỗ nào tốt chứ?
Vốn, Phó đại nhân nhìn trúng Tử Hỉ, nàng đúng là không hài lòng lắm, Tử Hỉ có tiền đồ ra sao, bây giờ cũng khó mà nói, hơn nữa xuất thân nhà nông, để nữ nhi của nàng gả vào nhà nông, Tử Hỉ còn đang đọc sách, nữ nhi của nàng chẳng phải là phải giúp gia bà làm việc nhà nông, việc này sao nàng tiếp nhận nổi? Nữ nhi của nàng cũng làm không nổi.
Sau này, Tử Hỉ tới cửa, nàng ra mặt tiếp đãi một chút, gặp qua Tử Hỉ, cũng có vài phần tâm động, chẳng qua là đối với xuất thân của Tử Hỉ không vừa lòng lắm, vẫn là nữ nhi của nàng ở hậu đường xem mắt Tử Hỉ, có vài phần nhìn trúng, sau đó lão thái thái ra chủ ý, để hai tiểu tôn tử lấy danh nghĩa tăng thêm kiến thức, vào Tăng gia ở.
Biết được trong viện Tăng gia đúng là trồng dưa, trái cây và rau, trong nhà có vài nha hoàn, cũng là các phòng chia riêng, Phó phu nhân còn có chút do dự, sau này nghe xong lời kể của nhi tử, nói nữ nhân Tăng gia không cần xuống đất, nam cũng không cần, việc nặng là thuê người làm, ruộng đất đều cho thuê, chỉ còn mình dưa, trái cây và rau trong vườn cần tưới nước một chút gì đó, sau này lại nghe nói tình huống nhà Tử Tình, thế nhưng bọn nhỏ nói đồ ăn trong nhà Tử Tình còn tinh xảo còn chú trọng hơn cả nhà nàng, cái này làm nàng có vài phần suy đoán.
Phó phu nhân nhờ người bên cạnh Phó đại nhân hỏi thăm chút chuyện của Tăng gia, trong lúc đó cũng đúng là lén lại hỏi thăm mấy hộ cầu hôn, đều không thuận mắt bằng Tử Hỉ, đây cũng là nguyên nhân cửa hôn sự này cho tới bây giờ bọn họ mới nói ra, đều bị Tử Tình đoán trúng.
Phó phu nhân nhìn trang phục của Tử Tình ăn nhập với khí chất, có chút tin lời mấy đứa nhỏ, xem ra, Tăng gia không như họ nghĩ, chỉ là tiểu địa chủ mà thôi, Tử Tình lần này mang đến tặng Phó phu nhân hai cuộn gấm Tô, vừa thấy chính là hàng tốt, còn có một bộ son bột nước Hàng Châu thượng đẳng, một bình sứ Thanh Hoa nhỏ, giá khẳng định không rẻ. Còn có hai cái gương thủy tinh, là đồ hải ngoại, mặt sau khắc một viên đá quý màu lục, Phó phu nhân dù sao cũng là có chút kiến thức, biết giá trị thứ này, trong lòng thầm nghĩ kỳ quái, Tử Tình là một nông gia nữ sao lại có hàng ngoại? Chẳng qua thấy mấy thứ của Tử Tình, Phó phu nhân có chút để trong lòng rồi, Tử Tình chỉ sợ là tới cửa thăm dò tiếng gió rồi.
Phó phu nhân liếc nhìn đồ, vội hỏi: "Quá tiêu tốn rồi, lần trước ngươi đưa tới cho chúng ta dưa, trái cây và rau xanh cũng rất tốt, còn có một đôi ba ba nhiểu năm, mệt ngươi làm sao tìm thấy, tổ mẫu bọn nhỏ thấy thích cái gì như vậy, nói có bạc cũng không có chỗ mua thứ tốt, lúc này ngươi lại tặng ta mấy thứ này, thật là khiến ta xấu hổ."
"Phu nhân chê cười rồi, ở chỗ nông thôn, cũng chẳng qua chỉ là chút đồ nhà trồng ra, chỗ nào có thể vào mắt phu nhân? Phu nhân đã thích, lần sau lại sai người đưa một chút đến là được."
"Cái này sao có thể? Quá phiền toái rồi."
Tử Tình thấy tiểu cô nương tựa sát vào bên cạnh, cười nói: "Đây là lệnh thiên kim rồi, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta năm nay bảy tuổi rồi. Ta tên là Phó Gia Ninh, ta còn có một tỷ tỷ gọi là Phó Gia Hòa." Thanh âm tiểu cô nương giòn tan, như châu như ngọc. Mặt mày nàng thanh tú hơn mẫu thân một chút, khó có được là một đôi mắt đen, lộ ra vẻ thông minh khỏe mạnh.
"À, Phó phu nhân có bốn đứa nhỏ, hai nhi hai nữ, thật đúng là tốt, ta cũng là ước gì có một nữ nhi. Không biết đại tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi, ta còn có một tiểu muội năm nay mười bốn tuổi."
"Thật đúng là khéo, đại nữ nhi nhà ta năm nay mười lăm tuổi, đi dâng hương với tổ mẫu nàng rồi, cũng sắp trở lại."
"Đều nói đứa nhỏ còn nhỏ, cha mẹ phát sầu, quan tâm không ít chuyện, nhưng đứa nhỏ lớn lên, làm cha mẹ cũng phát sầu, nghĩ làm sao cho đứa nhỏ một mối hôn nhân tốt? Không biết tiểu thư nhà phu nhân có cửa hôn sự tốt nào chưa?"
"Đúng vậy, giống như ngươi nói, tới cửa cầu hôn không ít, cần phải tìm một mối vừa ý, tất nhiên không thể dễ dàng rồi." Phó phu nhân nói.
Tử Tình vừa nghe đối phương nói tới cửa cầu hôn không ít, suy nghĩ một chút, rồi cũng nói: "Nhà của ta cũng là như thế, việc hôn nhân của tiểu muội ta định trước, bây giờ cũng chỉ còn lại tiểu đệ ta còn chưa nói xong. Muốn theo ý của tiểu đệ ta, muốn đợi sau khi thi hội mới cưới. Cha mẹ cũng là khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn, cũng không thể chậm trễ tiểu muội ta đúng không? Ta cũng phải lôi kéo hắn vừa khuyên vừa dỗ, này không, nương ta cũng là tìm kiếm khắp nơi, điều kiện quá tốt, lại sợ người ta chướng mắt. Tục ngữ nói, cưới vợ cưới thấp, gả nữ gả cao, nương ta lo lắng tiểu thư người ta gả tới lại ủy khuất, dù trước mắt tiểu đệ nhà ta còn chỉ là Lẫm sinh. Nhưng điều kiện kém một chút, nương ta cũng không nguyện chấp nhận, bằng trước mắt xem ra, tiền đồ tiểu đệ ta sẽ không kém hơn đại ca, cho nên, nương ta, cũng là ở nhà lo suốt."
"Ôi, các ngươi nói vậy cũng là chưa tiếp xúc qua, không biết, càng là đứa nhỏ nhà giàu, càng là có tri thức hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ được bà vú và ma ma giáo dưỡng quản, nhất định không tệ được. Không nói tiểu thư nhà giàu người ta, chỉ là đứa nhỏ như gia đình chúng ta vậy, cũng là hiểu rõ lí lẽ này, từ xưa đã có câu châm ngôn rất hay, lấy chồng theo chồng, tuy rằng thô tục một chút, đạo lý này cũng là dễ hiểu. Nữ nhân gả cho nam nhân, cũng không phải là nhập gia tùy tục, có cái gì có thể ủy khuất? Lão gia nhà ta thường xuyên nói một câu là ‘ đừng coi thường thiếu niên nghèo. ’ tạo hóa của thiếu niên lang chỗ nào có thể nói rõ ràng? Mấu chốt xem có thể chọn đúng người hay không, ngươi nói đạo lý này đúng hay không?"
Phó phu nhân vừa nói như thế, Tử Tình cũng liền hiểu, đáng tiếc, không thấy được Phó đại tiểu thư, có chút tiếc nuối, chẳng qua, nhìn mấy đứa nhỏ Phó gia, mặc dù không phải là dung mạo khuynh thành, ít nhất cũng là nằm trong tầng trên.
Tử Tình cáo từ ra về, Phó phu nhân hết lời giữ lại, trước ngực Tử Tình đã trướng đau, nên cho đứa nhỏ bú sữa rồi, nơi nào không biết xấu hổ ở lại? Phó phu nhân đáp lễ không ít, Tử Tình cũng không nhìn kỹ, chỉ lo lên xe ngựa.