Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 344: Dụng tâm của Chu thị



Kết quả này, Tăng gia là đã sớm biết, cũng không có cái gì đáng kinh ngạc. Nhưng là Xuân Ngọc sau khi tỉnh lại, mang theo mấy người vợ và đứa nhỏ của Nhị Mao, Tam Mao, còn có Hoa Quế, quỳ gối trước cửa Tăng gia.

Tử Phúc đi ra thấy bọn họ, nói: "Đây là phán quyết của phủ nha An Châu, các ngươi cũng đi xem rồi, ngày hôm xét xử đó có bao nhiêu người, Tri phủ đại nhân làm sao có thể vì tình riêng mà làm việc? Đại cô mời trở về đi. Ta đáp ứng a công, cố gắng giữ cho Nhị Mao một cái mạng, ta đã làm được."

Xuân Ngọc nghe xong gào lên: "Cái Quỳnh Châu quỷ gì kia, nghe nói là chỗ quỷ cũng không chịu đi, cả đời còn không về được, cùng người chết có cái gì khác nhau? Còn không biết hắn ở nơi đó có thể sống sót hay không, đáng thương Nhị Mao của ta, còn có, nam nhân của Hoa Quế, cuối thu sẽ xử trảm, đáng thương biểu muội ngươi trong bụng còn có một đứa nhỏ đấy, cái này có thể thế nào là tốt? Không bằng, đại cháu lại đi van cầu xin tha, xin Tri phủ đại nhân khai ân, cũng giữ lại một mạng cho hắn đi?"

"Đại cô, nha môn tri phủ không phải là ta mở, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, ngươi ngẫm lại, bao nhiêu người xem hắn bị phán cuối thu xử trảm, làm sao có thể lật lọng? Ta nói cho ngươi cũng không rõ, đại cô, mời trở về đi." Tử Phúc nói xong phủi tay vào nhà.

Xuân Ngọc ở ngoài cửa càng không ngừng phá cửa, lại mắng Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, nói lão gia tử thi cốt chưa lạnh, Tăng Thụy Tường đã không nhận cha mẹ, uổng công ơn nuôi dưỡng những năm này, còn có, mắt thấy muội tử mình gặp rủi ro, lại còn đóng cửa không cho vào cửa, một chút tính người cũng không có.

Tử Hỉ ở trong viện nghe thấy được, tức giận đến nói: "Ta có cách, hay là ta đi đuổi bọn họ."

Tử Tình nghe xong cười nói: "Ta cũng muốn nhìn một cái, ngươi có cách gì, tốt nhất là một lần làm cả đời nhàn nhã."

"Tỷ. Không tin, ngươi xem." Tử Tình nghe xong đi theo Tử Hỉ tới cửa.

Tử Hỉ đi ra nghiêm mặt nói: "Đại cô, ngươi hãy nhìn cẩn thận, môn biển trên cửa này nhưng là đương kim Thánh Thượng viết. Ngươi muốn xông vào hoặc đập hỏng, là phải vào đại lao, ngươi cũng suy nghĩ cho kỹ. Ngươi có mấy cái đầu? Còn có, nương ta cũng là thánh thượng tự phong ngũ phẩm cáo mệnh, một thôn phụ như ngươi có thể tuỳ ý nhục mạ? Vậy cùng với mắng Hoàng thượng có cái gì khác nhau? Nếu ngươi không tin, ta lập tức phái người đến phủ nha An Châu truyền tin, ngươi cứ chờ xem nhục mạ mệnh phụ triều đình cùng coi rẻ hoàng gia là tội danh gì?"

Xuân Ngọc vừa nghe, nhớ tới đến lễ tang ngày ấy của lão gia tử, Phó đại nhân cũng là đối với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cung kính có thừa. Còn có, nghe nói, cái ngày Thẩm thị thụ phong, ngay cả tri phủ An Châu cũng đến, cũng quỳ gối ở dưới môn biển này.

Từ xưa quan lại đều là bao che nhau. Nàng một thôn phụ ở nông thôn, nào có thể đấu thắng bọn họ, còn không nói tới Tử Hỉ còn làm quan ở kinh thành, Tử Phúc làm quan ở Xương Châu, ngay cả người phủ nha đều phải đến đây nịnh bợ.

Nghĩ tới những cái này, giọng điệu của Xuân Ngọc mềm xuống, nói: "Tử Hỉ, dầu gì nhìn vào phần ta là Đại cô ngươi, giúp đại cô một chút. Coi như chuyện của Nhị Mao bọn họ không có cách nào sửa đổi, ngươi nhìn xem mấy đứa nhỏ đáng thương này, cho chút ngân lượng, nâng đỡ bọn họ một chút."

Tử Hỉ nghe xong nói: "Bớt nói nhảm, đi hay là không đi, không đi. Ta thật sự phái người đến phủ nha An Châu tìm người tới bắt các ngươi, các ngươi cũng đừng nói sao ta không cảnh cáo các ngươi trước."

Đúng lúc này, Tứ Mao chạy đến, kéo Xuân Ngọc lên, nói: "Nương, đây không phải chỗ ngươi có thể làm loạn, ngươi ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên cửa, chúng ta cũng thật không đảm đương nổi tội danh này."

Xuân Ngọc nghe thấy lời nói của Tứ Mao, mới xác thực lời nói của Tử Hỉ không phải là hù dọa nàng, vội vỗ vỗ mông, nói: "Ta cũng không làm loạn nha, ta chỉ là đến cầu tình thôi."

"Nương, Nhị cữu bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, Nhị ca phạm tội quá lớn, ai cũng không giúp được hắn, ta mau mau trở về đi." Tứ Mao vừa nói vừa kéo Xuân Ngọc đi, Xuân Ngọc vừa đi, mấy người kia tất nhiên cũng đi theo rồi.

"Vậy ta tìm bà ngoại ngươi đi, tốt xấu gì cho bà ngoại ngươi biết được một tiếng, đáng thương Nhị Mao, bà ngoại ngươi chỉ sợ còn vẫn chờ đấy." Xuân Ngọc vừa đi vừa khóc nói.

"Nương, ông ngoại bởi vì sao bị bệnh, ngươi làm sao còn hồ đồ, bà ngoại mà biết, có thể. . ." Câu nói kế tiếp, Tử Tình và Tử Hỉ cũng nghe không thấy.

Ai ngờ việc này lại bị Chu thị biết được, Chu thị bây giờ nhìn Điền thị cũng có vài phần chướng mắt, đồ một chút cùng không vớ được, ngân lượng một chút cũng không thấy được, nàng cũng nghĩ tới là Điền thị để ngân lượng ở nhà mấy nữ nhi, hơn phân nửa là nhà Thu Ngọc, bởi vì Xuân Ngọc đó chính là bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về, Hạ Ngọc lại quá xa, lúc muốn tiêu cũng không tiện.

Điền thị đã thành nguyên một gánh nặng, một chút lợi ích cũng không rơi xuống, Tăng Thụy Tường mặc kệ không hỏi, ngay cả lễ tết của mấy người Tử Phúc cũng không thu được, nàng bây giờ không chỉ hầu hạ Điền thị một ngày ba bữa, còn phải sắc thuốc cho Điền thị, không nói phí sức, ngay cả tiền thuốc cũng là một khoản gánh nặng lớn, Chu thị cũng là muốn đẩy cũng đẩy không ra. Bởi vì Điền thị cũng coi như quả phụ trọng tang, một thân xúi quẩy, không thể đến nhà khác, bằng không, Thu Ngọc còn có thể đón nàng đến ở vài ngày.

Chu thị cũng không phải hạng người lương thiện gì, nàng đã gặp Điền thị trúng gió vài lần, nghĩ đến cố gắng cho chút gì kích thích, không chừng như lão gia tử, sớm đi, nàng còn có thể bớt lo bớt việc tiết kiệm tiền. Dù sao, nàng đối với Điền thị vẫn chưa từng có hảo cảm gì.

Cho nên, ngày hôm đó từ bên ngoài trở về, Chu thị vội vàng hấp tấp nói với Điền thị: "Nương, nương, việc lớn không tốt rồi, ta vừa từ trong ruộng trở về, ở trên đường nghe được người ta bàn tán, nói là Xuân Ngọc quỳ gối trước cửa nhà Nhị đệ cầu tình, bị đuổi đi rồi, nghe nói Nhị mao bị phán sung quân gì đó, cả đời cũng không thể đi ra, cùng chết không có gì khác nhau, còn có, nam nhân của Hoa Quế là cuối thu xử trảm, còn có, đáng thương Tam Mao cũng là phán mười năm tù, ông trời của ta nha, một nhà Xuân Ngọc cũng thật là tan tác hết rồi, còn có, đáng thương Hoa Quế, đứa nhỏ trong bụng phải làm sao bây giờ nha?"

Điền thị mấy ngày nay sức khoẻ cũng chưa khôi phục lại, cái ngày lão gia tử đi, là ăn nhân sâm Tứ Mao đưa, miễn cưỡng tỉnh lại, lúc này, vừa nghe nhà Xuân Ngọc phải chết hai người, còn có một người bị phán mười năm, Xuân Ngọc vẫn luôn là người Điền thị ưa thích, bằng không, lão gia tử chết, Điền thị vậy mà một chút ý tứ trách cứ Xuân Ngọc cũng không có, trước khi đi, còn đưa tất cả lương thực đồ ăn cho Xuân Ngọc, đương nhiên, còn có những xiêm y tốt của lão gia tử, đều là Tăng Thụy Tường bên này đặt mua cho, đều bị Xuân Ngọc vơ hết đi, cho dù không thể mặc, vẫn là có thể cầm đi hoặc cầm hoặc bán, có không ít cái bằng lụa đây này, Chu thị cũng là một bộ cũng không mò được. Cho nên, Điền thị nghe thấy tin tức này, thật đúng là lập tức ngất đi.

Chu thị cũng không sốt ruột, giả vờ giả vịt hô vài tiếng, Tăng Thụy Khánh cùng Tử Toàn vào cửa, Tử Toàn vốn chuẩn bị năm nay đi thi, bởi vì việc của lão gia tử mà bị lỡ, chỉ đành phải tự học ở nhà. Này không, vừa cùng Tăng Thụy Khánh trở về từ trong phố, liền gặp phải Điền thị té xỉu.

Tăng Thụy Khánh so với Chu thị mà nói, vẫn là có chút nhân tính, đương nhiên, hắn cũng không biết là Chu thị cố ý làm cho Điền thị tức giận, vội sai Tử Toàn đi mời đại phu, Chu đại phu vừa tới, châm cứu cho Điền thị, sau khi Điền thị tỉnh lại, thân mình quả thực không thể động đậy, ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ là nhìn Tăng Thụy Khánh rơi lệ, Tăng Thụy Khánh cũng không biết nàng có ý tứ gì, phái Tử Toàn đi mời Thu Ngọc tới đây.

Thu Ngọc vừa tới thì thấy Điền thị nằm không thể động đậy, khóc nói: "Nương, ngươi rốt cuộc làm sao, ngày hôm qua ta đến còn tốt, mới có một ngày, lại là bộ dáng này, nương, rốt cuộc là chuyện gì khiến người tức giận thành như vậy?"

"Tiểu muội nha, nương này, cũng là nghe xong chuyện nhà Xuân Ngọc, mới thành như vậy , nương vẫn là không bỏ xuống được một nhà Xuân Ngọc nha? Ai khuyên cũng vô dụng, ngươi có biết không? Nhị Mao bọn họ đã bị phán quyết rồi, ta mới từ bên ngoài trở về, nghe xong còn bị dọa nhảy dựng, nương ta còn hận không thể khoét tim ngắt gan làm sao không khó chịu?" Chu thị nói.

Thu Ngọc nghe xong trừng Chu thị hỏi: "Đại tẩu, ngươi có tâm tư gì? Nương ta không thể lại chịu kích thích gì, ngươi cũng không phải không biết, việc này, làm sao còn nói cho nương, giấu giếm được đến đâu hay đến đấy, ngươi lại kêu gào, sợ nương không biết được. Ngươi có phải cố ý không, muốn chọc tức nương à?"

"Thu Ngọc, lời này cũng không thể nói lung tung, ta là người ác độc như Xuân Ngọc kia sao? Ta đây cũng là một mảnh hảo tâm, nương ta đối với Xuân Ngọc kia có bao nhiêu nặng lòng, lúc ta biết việc này cũng là sợ hãi, nào có nghĩ đến cái khác, việc này, là ta suy nghĩ không chu toàn, bây giờ nói những cái này có ích lợi gì? Nương đến cùng thế nào rồi?" Chu thị có chút chột dạ hỏi.

"Còn có thể thế nào? Chỉ có thể chậm rãi dưỡng, cầu đại tẩu tốt xấu gì xem ở trên phần đại ca, tận tâm một chút, chờ chịu đựng qua ba năm này, ta đón tới nhà ta ở mấy ngày." Thu Ngọc khóc nói.

"Ai nha, điều này có thể làm sao bây giờ? Bằng điều kiện này nhà ta, chính là khổ nương rồi. Nếu lão Nhị chịu giúp một tay, thì tốt rồi, không nói hắn hầu hạ, đưa bà tử kia đến hầu hạ nương là được rồi, nương cũng có thể ăn được một hớp cơm canh nóng. Ta cả ngày đến tối mịt, trong nhà ngoài nhà, trong ruộng trong vườn, nào có rảnh rỗi? Không bằng, tiểu muội nha, ngươi qua lại với Nhị ca ngươi gần một chút, ngươi đi cầu tình?" Con ngươi Chu thị vừa chuyển, nói. Chỉ cần đưa bà tử kia đến, việc nhà mình cơ bản không cần làm, nhà mình còn có thể bớt không ít tâm tư.

"Đại tẩu, Nhị ca còn đang nằm trên giường bệnh đấy, giờ phút này, sao ta không biết xấu hổ đi phiền nàng? Nương ta đối với Nhị ca thế nào, đại tẩu cũng không phải không biết, không thiếu được đại tẩu vất vả một chút, ta cũng thường xuyên tới đây hơn."

Chu thị thấy không nói động được Thu Ngọc, liền có chút căm giận bất bình, vung tay đi mất.

Tăng Thụy Tường bên này tất nhiên không biết việc này, Tử Tình vẫn là mỗi ngày về nhà, cùng mấy người Tử Phúc trò chuyện cùng Tăng Thụy Tường, thời gian trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của đám tiểu hài tử, dù sao bọn họ còn chưa hiểu được sâu sắc tử vong là chuyện gì xảy ra, hơn nữa thời gian ở chung cùng lão gia tử không nhiều. Cho nên, không có cảm giác được cuộc sống có cái gì biến hóa.

Ngày hôm đó, thân thích nhà mẹ đẻ của Dương thị đến thăm Dương thị, dẫn theo hai nam hài ba bốn tuổi, Dương thị vốn là muốn ở tiểu viện của nàng chiêu đãi một chút, Thẩm thị thấy nàng kia cũng không quá mức, hơn nữa đứa nhỏ của Dương thị mới được mấy tháng, cũng là không tiện, để cho Dương thị dẫn khách tới chủ viện ăn cơm.

Trong bàn tiệc, thấy trong tay hai nam hài kia đều cầm lấy tượng khắc gỗ động vật nhỏ của Vĩnh Chương chơi, động vật nhỏ này là Tử Thọ tự mình khắc, chế tác thập phần tinh xảo, đều đánh bóng rất kỹ, lại quét sơn, hai đứa nhỏ kia cầm trong tay yêu thích không buông tay, Thẩm thị còn thấy bọn họ vụng trộm giấu mấy cái ở trong túi áo.

Thẩm thị thấy liền có chút sốt ruột, Vĩnh Chương rất thích những động vật nhỏ này, ăn cơm ngủ đều không rời, lúc này mà mang đi hết, nhất thời khóc nháo lên thì đi đâu khắc nữa đây? Không nói nhân công, gỗ, sơn loại nào không là muốn tìm là tìm được, liền than thở vài câu. Cho dù Dương thị bị mất mặt cũng phải yêu cầu đối phương để lại.