Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 486: Khang Bình về nhà



Cả một mùa đông này, Tử Tình gần như không ra khỏi nhà nữa, một là thật lòng ngại lạnh, hai là mình cũng không có gì cần mua, đồ ăn, cơ bản đều là trong trang đưa tới, phương bắc cũng có một ưu điểm lớn, tất cả loại thịt, đều bọc kỹ trong tuyết bỏ đó, có thể ăn được mấy tháng.

Cải dầu nhà Tử Tình cũng là mọc ra không ít, nhưng là rất mảnh khảnh, còn chưa đủ cho một mình Thẩm thị, Tử Tình bọn họ, cũng chỉ là lúc nấu cho đứa nhỏ chút mì sợi hoặc vằn thắn có thể thả vào một chút.

Tiểu Dực biết được, còn đặc biệt muốn cầm một nắm về nhà, nói là muốn cho hắn cha nếm thử rau xanh tươi mới, Tử Tình cũng không có cách nào cự tuyệt tấm lòng hiếu thảo của một đứa nhỏ.

Hai mươi sáu tháng chạp, Tử Vũ sinh nam hài, coi như sinh sản thuận lợi, Hạ thái thái cùng Hạ lão thái thái vui mừng cười không khép miệng lại được, bày rượu một ngày, đặc biệt mời Tăng gia, Phó gia, Tần gia ba nhà ngồi một chút, đương nhiên, Phó đại nhân cùng Tần đại nhân Tết cũng không thể về nhà, Phó phu nhân cùng Tần phu nhân nhìn phu thê nhà khác đoàn tụ, chỉ hai nhà nàng trời ngăn đất cách, còn không biết chuyện gì xảy ra đâu, trong lòng hơi có chút không phải tư vị gì.

Đương nhiên, Tết này, Lâm Khang Bình và Tử Hỉ cũng vẫn là chưa trở về, Hoàng đế cũng vẫn là vào ngày trừ tịch tặng một phần hạ lễ và một bàn tiệc rượu cho Thẩm thị, chẳng qua tháng giêng này, Lưu thị cũng bận rộn hơn năm ngoái rồi, giữa các phu nhân đón đến đưa đi, nếu không chính là ở nhà bày rượu mời khách, nếu không chính là đi ra ngoài dự tiệc, ngay cả Tử Phúc cũng cười nàng: "Một phụ nhân như ngươi, còn bận rộn hơn cả ta, khó khăn lắm ta mới được nghỉ vài ngày, cũng không thấy ngươi ở nhà ăn cơm mấy bữa."

Lưu thị nghe xong mới hơi thu liễm chút ít, từ chối một ít tụ hội không quen biết lắm, mấy gia đình mình thay phiên nhau làm chủ mời cơm mấy ngày.

Tử Lộc cùng Trần thị vào ngày mùng hai tháng hai mang theo Vĩnh Tùng về An Châu đi thi, kèm thêm Vĩnh Huyên cùng Vĩnh Sam, Trần thị ra ngoài vài năm rồi, cũng muốn về nhà thăm phụ mẫu một chút, bèn để lại Vĩnh Bách ở lại đọc sách, mang theo mấy đứa nhỏ khác trở về quê.

Nguyên quán của Thư Duệ tuy là Kinh châu, nhưng không ở Kinh huyện, là huyện Hoài ở phụ cận, Tử Tình chỉ đành phải tự mình dẫn theo hắn đi huyện Hoài tham gia huyện thử, từ huyện Hoài trở về, Thư Duệ lại bận rộn ứng đối phủ thử, còn may, hai mục sau, đều là ở trong Kinh Thành.

Tử Tình đi theo Thư Duệ một đường thi xuống, cơ hồ còn khẩn trương hơn Thư Duệ, cũng có chút hiểu được khi thi thi đại học, tâm tình của bậc cha mẹ chờ chực dưới ánh mặt trời chói chang ngoài cổng trường. Thi lại thi, thấm thoát, lại đến ngày hạ rồi.

Cũng may Thư Duệ còn rất không chịu thua kém, mỗi lần thi xếp hạng đều khá gần phía trước, một lần viện thử kém cỏi nhất, cũng là xếp thứ chín, trực tiếp vào Quốc Tử Giám học theo (dành cho các học sinh nhỏ tuổi có thành tích thi xuất sắc, không chính thức, chỉ được dự thính).

Thực ra, theo ý Thư Duệ, là muốn trực tiếp đi Tây Dương, Tử Tình không đáp ứng, thứ nhất là tuổi quá nhỏ, Tử Tình không yên lòng, thứ hai, Lâm Khang Bình đến bây giờ còn chưa có về nhà, chuyện bên ngoài, bàn luận thế nào, Tử Tình hoàn toàn không biết gì cả, đâu thể tùy ý để đứa nhỏ đi ra ngoài?

Mùa hè này, Tử Tình vẫn mang theo bọn nhỏ qua Khang viên, Thư Ngọc ở đầu năm cũng đi theo Thư Ngạn vào Văn Sơn thư viện, Thư Vĩ liền mỗi ngày cùng Vĩnh Chương, Vĩnh Nam đến trường, giữa hai bên hết sức thân mật, Tử Tình liền cũng đưa Vĩnh Chương cùng Vĩnh Nam đi Khang viên, đương nhiên, còn có Vĩnh Bách còn có Vĩnh Dung, Vĩnh Lăng cùng Vĩnh Cầm, là Yên Nhiên mời riêng. Vĩnh Liên là ở trong nhà chuẩn bị gả, đã định là ngày tốt mười sáu tháng mười rồi.

Chẳng qua làm Tử Tình đau đầu là, còn có ba đứa Tiểu Dực cùng Văn Tinh Vực, La Hạo Viêm cũng bị đưa tới. Tóm lại toàn bộ Khang viên, trẻ con tất cả lớn nhỏ là có mười ba đứa, còn không tính nha hoàn cùng gã sai vặt đi theo, Tử Tình tất nhiên cũng không có khả năng sẽ đi dạy bọn nhỏ thứ gì mới mẻ, nhưng là dạy bọn họ không ít tri thức trồng trọt, nhận biết không ít cây nông nghiệp, tự mình tham dự một số việc đồng áng đơn giản.

Tử Tình vẫn luôn than vãn mình chính là một giáo viên nhà trẻ số khổ, mỗi ngày giúp đỡ xử lý cơm canh, chơi đùa cùng bọn nhỏ, thời gian một ngày này cũng đủ bận rộn.

Ngày hôm đó, đã mùng mười tháng bảy rồi, bọn nhỏ lại đi ra sông mò cá, Tử Tình nói buổi tối sẽ nướng cá cho mọi người, cá nuôi trong nước chảy này quả nhiên so với cá nuôi trong hồ nước thường ngày ngon hơn một chút, không chỉ Tử Tình thích ăn, bọn nhỏ cũng đều thích ăn, nước sông mùa hè không sâu, bọn nhỏ đều thích chơi đùa ở trong sông, đối với việc mò cá bắt cá vẫn là làm không biết mệt.

Một mình Tử Tình ngủ trưa ở trong phòng, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, Tử Tình đầu tiên là sửng sốt một hồi, chờ hiểu được rồi, liền vội vàng hấp tấp bò dậy, còn chưa có mặc quần áo tử tế, đã bị người tiến vào cực nhanh ôm đầy ngực rồi.

Nước mắt vui sướng một giọt một giọt rơi ở trên quần áo của Lâm Khang Bình, cũng rơi vào trong lòng hắn, "Thực xin lỗi, lần này, đi thật sự hơi lâu. Ta cũng đã quên, hương vị trên người ngươi rồi."

Tử Tình vừa nghe, đưa tay nhéo ngang hông Lâm Khang Bình vài cái, nói: "Thành thật khai báo, trên người có mùi của nữ nhân khác hay không?"

"Ngươi ngửi thử, ngửi kỹ vào, chẳng qua, ta phải ngửi mùi trên người ngươi trước." Lâm Khang Bình nói xong liền muốn cởi áo cho Tử Tình.

Lúc này, Thư Duệ bọn họ chạy vào sân, hô: "Nương, có phải cha đã trở lại hay không, có phải cha đã trở lại hay không."

Hoa ma ma canh giữ ở cửa cổng trong, không biết nói cái gì với Thư Duệ bọn họ, bên ngoài không có động tĩnh rồi, Tử Tình đẩy Lâm Khang Bình nói: "Đi thăm bọn nhỏ trước, bọn họ đã hơn hai năm không gặp ngươi rồi, nữ nhi chỉ sợ cũng không nhớ được bộ dáng của ngươi nữa."

Lâm Khang Bình thở dài, theo lời đi ra ngoài, Tử Tình theo sau tựa vào trên khung cửa, thấy mấy đứa Thư Duệ hưng phấn mà bổ nhào vào trên người Lâm Khang Bình, thấy Lâm Khang Bình lần lượt ôm đứa nhỏ ném lên, bên tai vang lên tiếng thét chói tai đầy hạnh phúc của bọn nhỏ, Tử Tình giương mắt nhìn lên đỉnh đầu, buổi chiều ngày hạ, khẽ cười. Thì ra, cảm ngộ hạnh phúc bình thường chỉ là trong một cái chớp mắt nào đó.

Lúc ăn cơm chiều, Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên, vẫn không chịu buông tay, rốt cuộc là thiên tính phụ nữ (cha và con gái), một hồi là quen thuộc ngay rồi. Lâm Khang Bình kể chút hiểu biết về hải ngoại cho bọn nhỏ, Tử Tình thế mới biết, nhóm học sinh Quốc Tử Giám đi theo bọn họ xuất dương vẫn ở lại nước ngoài, muốn học thành trở về, chỉ sợ còn phải hai năm nữa.

"Cha, ngươi nói với nương, ta cũng muốn đi Tây Dương học tập, cha, ta muốn học kỹ thuật của người Tây Dương, ngươi cũng nói, kỹ thuật của bọn họ, có rất nhiều là mạnh hơn chúng ta." Thư Duệ nói.

"Việc này, cha thật đúng là không quyết định được, nghe nương ngươi nói, ngươi không phải là tú tài sao? Khó khăn lắm thi được vào Quốc Tử giám, vì sao muốn đi quốc gia Tây Dương? Phải biết rằng, một đường bôn ba, khổ sở này, người bình thường đều không chịu nổi." Lâm Khang Bình nói.

Thư Duệ nhìn Lâm Khang Bình nói: "Cha, ta không sợ, ngươi và nương không phải là thường dạy chúng ta, không có bất kỳ thứ gì là có thể không trả giá nỗ lực mà có được, ta còn trẻ, đi ra ngoài học vài năm, trở về lại hiếu kính các ngươi thật tốt cũng giống thế."

Tử Tình vội nói: "Được rồi, được rồi, chờ mấy ngày nữa rồi nói sau. Khó khăn lắm cha ngươi mới trở về, cả nhà đoàn tụ rồi, ngươi lúc này nói muốn đi, cha ngươi cũng sẽ không nỡ. Ngoan nào, chờ mấy ngày nữa sẽ bàn lại."

Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm nghe xong đều nói: "Không bằng chúng ta cũng đi xem xem, nghe nói người Tây Dương là tóc vàng mắt xanh, chúng ta muốn đi cùng, cô cô khẳng định có thể yên tâm."

Hai đứa nhỏ này, năm nay cũng đều thi Hương rồi, thành tích của Văn Tinh Vực còn tốt hơn Thư Duệ chút ít, là xếp thứ sáu, La Hạo Viêm là mười tám, cũng là đi theo con đường văn cử. Cho nên, hai đứa nhỏ này mới có thể nói, cũng muốn đi Tây Dương kiến thức một chút, tầm tuổi này, nào có người không tò mò đối với thế giới bên ngoài?

Tử Tình nghe xong trái lại không nhiều lời, nếu mấy nhà này đi chưa hẳn không phải là chuyện tốt, đối với bản thân đối với quốc gia đều có ích, không cần phải nói, tương lai Lí Dực nếu ngồi lên vị trí kia, Văn gia và La gia, khẳng định đều là trọng thần.

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình cúi đầu trầm tư, bèn nói: "Các ngươi muốn đi ra ngoài, đều có cơ hội, Tử Hỉ cữu cữu đã bàn xong với Đại Anh Quốc rồi, về sau hàng năm chúng ta đưa ba mươi đứa nhỏ đi qua chỗ họ học tập, bọn họ cũng hàng năm đưa ba mươi đứa nhỏ tới đây học tập văn hóa phương Đông, cái này gọi là trao đổi sinh gì đó, một nhóm người Tây Dương đầu tiên theo sau đến ngay, việc này, năm ngoái Hoàng thượng đã chấp thuận rồi. Chúng ta cũng là chờ Hoàng thượng hồi âm, bằng không, đã sớm trở về rồi."

Thư Duệ vừa nghe vui vẻ rồi, nhìn Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm nói: "Được, chúng ta hãy bằng bản lĩnh của mỗi người, xem ai có thể thi được, tốt nhất, chúng ta đều có thể đi."

Tử Tình chú ý tới Tiểu Dực ở một bên hình như có chút rầu rĩ không vui, xem ra, cũng là vì thân phận của mình mà buồn rầu, hắn là không có khả năng được đi ra ngoài.

Tử Tình kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Mỗi người từ nhỏ đều có sứ mệnh và trách nhiệm của chính hắn, sứ mệnh và trách nhiệm của ngươi không giống với người khác, hơn nữa, sứ mệnh và trách nhiệm của ngươi liên quan đến tình trạng sinh tồn của ngàn vạn người, cho nên, cô cô hi vọng ngươi, ánh mắt có thể phóng xa một chút. Ngươi yên tâm, cho dù không ra khỏi biên giới, ngươi nếu muốn học mà nói, có người có thể dạy ngươi như thế."

Tiểu Dực cho là Tử Tình có thể dạy hắn, nghe xong lời Tử Tình nói, cười dùng sức gật đầu, Tử Tình biết hắn hiểu lầm rồi, bèn nói: "Ngươi nghĩ, Quốc Tử Giám sau này không phải là có người Tây Dương rồi sao? Có cái gì không hiểu, tìm bọn họ xin chỉ bảo không phải là giống nhau sao, tội gì bỏ gần cầu xa."

Tiểu Dực nghe xong cười khổ, đột nhiên nghĩ tới Văn Tinh Vực bọn họ vừa đi là vài năm không trở lại, đến lúc đó, bên cạnh Yên Nhiên chỉ có hắn, trái lại cũng không tồi, bèn lại cười rồi.

Tử Tình thấy hắn nở nụ cười liền yên tâm hơn, đâu có biết trong lòng hắn nghĩ cái gì?

Bởi vì Tử Tình nhớ Tử Hỉ, cho nên, ngày hôm sau đã mang theo bọn nhỏ trở về thành, lúc Tử Tình đi, Tử Hỉ đã tiến cung rồi, còn chưa có về nhà. Một nhà Tử Lộc cũng là đã trở lại.

Tử Tình nghe xong oán giận nói: "Hoàng đế này cũng không để cho người ta nghỉ một lát, mới trở về đã tìm đi rồi."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Tiểu Tứ đi một chuyến này trở về, trái lại nhìn chững chạc hơn trước kia nhiều. Ta nghe hắn nói, Hoàng thượng cũng sốt ruột lắm, có rất nhiều chuyện, cũng muốn đích thân hỏi hắn đi?"

Nhi tử xuất dương có thể an toàn trở về, lại nhận được sự coi trọng của Hoàng thượng, trong lòng Thẩm thị đương nhiên vui vẻ.

"Nhị ca, các ngươi trở về khi nào? Sao không có người đưa tin cho chúng ta? Vĩnh Tùng thi như thế nào?" Tử Tình hỏi.

"Cũng không tệ, là Lẫm sinh, hơn ta năm đó nhiều." Tử Lộc cười nói.

"Chúng ta cũng là ngày hôm qua vừa đến, thật khéo, lại có thể đụng phải Tiểu Tứ bọn họ ở ngoài thành. Năm nay chuyện vui của chúng ta nhất định không ít rồi." Trần thị nói.

Đang nói, Phó phu nhân vào cửa, nàng cũng là biết nữ tế vừa trở về, lẽ ra, phải là ở nhà chờ nữ tế tới cửa vấn an nàng, nhưng là, nàng biết Tử Hỉ tiến cung rồi, cũng không chờ được nữa, vội vàng chạy tới.