Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 493: Thăm dò La gia



Ai ngờ Tử Hỉ ở một bên nghe thấy được, cười nói: "Không nói ta còn quên mất, lát nữa các ngươi cứ đi canh ở cửa cổng chính, thấy tỷ phu vào cửa, nhanh chóng đòi hồng bao, ai đòi được nhiều hồng bao, phúc khí của người đó sẽ lớn, không có hồng bao đừng để cho hắn vào cửa."

Tử Tình nghe xong cười nói: "Ngươi làm như hắn giống tỷ phu ngươi, lấy ra một giỏ hồng bao tới cửa đón dâu, lát nữa trên người người ta không chuẩn bị, ngươi bảo người ta lập tức về nhà lấy hay sao?"

"Sợ cái gì, chơi như vậy mới vui, dù sao bên cạnh hắn có rất nhiều người, thật sự không được thì đánh cướp đồ trên người hắn." Tử Hỉ cười nói

Thẩm thị nói: "Đừng quá càn quấy, lỡ như làm cho người ta sượng mặt, giận thì có thể không tốt rồi."

Suy nghĩ của Thẩm thị chính là suy nghĩ của Lưu thị, đối phương dù sao cũng là xuất thân đại hộ, cũng không hiểu rõ tính tình phẩm tính, lỡ như thực sự làm quá rồi, thì có thể chơi không vui rồi.

Tiểu Dực lần đầu tiên cầm một cái hồng bao hai mươi văn tiền, trong lòng đang mới lạ đấy, đâu chịu buông tha cho cơ hội chơi vui như vậy, bèn nói: "Bà ngoại yên tâm đi, chúng ta đều nắm chắc trong lòng. "

Thẩm thị còn muốn dặn dò vài câu, bên ngoài nào là chiêng trống nào là pháo, Lí Dực nắm chặt tay Yên Nhiên, đi theo Thư Ngạn bọn họ đi ra ngoài đòi hồng bao.

Chung Thiếu Bân vừa xuống ngựa, bỗng nhiên ào ào một đám trẻ con vây quanh, một đám chìa tay hỏi hắn đòi hồng bao, may mắn khi hắn ra cửa, tạm thời mang vài cái, nhưng cũng không đủ chia, đang muốn nói vài câu, Tiểu Dực cười nói: "Chung gia ca ca cũng quá keo kiệt rồi, cưới Vĩnh Liên tỷ tỷ cũng không mang hồng bao đến, không bằng, mấy người chúng ta không lấy hồng bao, cởi hầu bao và ngọc bội của Chung gia ca ca đi?"

Chung Thiếu Bân tất nhiên nhận ra Lí Dực, chỉ đành phải cười khổ nói: "Sao không có người đến cho ta biết một tiếng, quy củ nhà các ngươi là như vậy."

Thư Ngạn cười nói: "Quy củ của phương nam chúng ta chính là như vậy, tiểu cữu ta nói, năm đó khi cha ta cưới nương ta, đúng là xách một giỏ hồng bao to đùng đến, đã như vậy tiểu cữu ta còn chưa có mở cửa cho hắn, cuối cùng là nhét hai tấm ngân phiếu vào mới dùng được, tỷ phu, ngươi đừng nói chúng ta không nhắc nhở ngươi dừng một hồi còn có một cửa của Tân nương kia nữa đấy"

Chung Thiếu Bân nghe xong cười khổ, sớm có gã sai vặt bên cạnh nhanh chóng cưỡi ngựa trở về lấy hồng bao rồi, Lí Dực mới mặc kệ những chuyện đó, chỉ chìa tay, nói: "Tiểu cữu cữu nói, ai được nhiều hồng bao phúc khí người đó sẽ nhiều, cho dù bên trong chỉ có một văn tiền, đó cũng là một cái hồng bao nha?"

Chung Thiếu Bân chỉ đành phải cởi ngọc bội trên người đưa đến tay Lí Dực, Lí Dực thuận tay đưa cho Yên Nhiên, đột nhiên nghĩ đến không ổn, liền lại muốn rút về, thuận tay cho Thư Ngọc, nói với Yên Nhiên nói: "Ngươi nếu thích, ca ca cho ngươi "

Yên Nhiên lắc đầu, nói: "Ca ca cho rất nhiều rồi."

Chờ đồ trên người Chung Thiếu Bân đều chia cắt sạch sẽ rồi, hồng bao cũng lấy đến rồi, Chung Thiếu Bân cũng không dám chia hết, một người cho một cái, xách theo giỏ vào cổng chính, Thư Ngạn bọn họ đã sớm nhanh chóng trở về canh cửa tân nương rồi, kết quả cuối cùng tất nhiên là giỏ không mới cho hắn đi vào

Tân nương tử ra cửa, người đưa thân cũng đều đi theo rồi, Lưu thị mới thở phào nhẹ nhõm, nước mắt cũng rơi thẳng xuống, mấy người Tử Tình hết sức nói đùa khuyên giải một hồi.

Nói đến Chung gia thấy Lí Dực tự mình đưa thân đến, trong bụng tất nhiên là kinh ngạc, chẳng qua nhìn đám trẻ con này chơi đùa xô đẩy, hẳn là không biết thân phận của Lí Dực, Chung gia cũng không dám vọng động, hoàng tử tự mình tới cửa đưa thân, hồng bao này, đâu thể sử dụng tiền đồng, tất cả đều thay quả vàng nhỏ mới nhất, Lí Dực cướp được hơn mười cái hồng bao, tất cả đều để trong hầu bao cùng với trong túi áo Yên Nhiên, nói: "Đây là phúc khí ca ca cho muội muội."

Yên Nhiên lắc đầu, chia một nửa cho Lí Dực, nói: "Đây là phúc khí muội muội cho ca ca."

Lí Dực nhận lấy, vẫn để lại chỗ nàng, nói: "Phúc khí của ca ca là ở cùng một chỗ với muội muội, thập toàn thập mỹ, muội muội giữ lại cẩn thận. "

Yên Nhiên cũng không biết hàm nghĩa của những lời này lắm, chỉ là gật gật đầu.

Thư Ngạn bọn họ ở Chung gia ăn bữa cơm, người Chung gia tự mình hộ tống bọn họ trở về, bởi vì nơi này có Lí Dực, bọn họ không dám khinh thường, hộ vệ của Lí Dực vẫn luôn ở bên cạnh hắn, mọi người không để ý mà thôi.

Tử Hỉ thấy bọn họ tiến vào, cười nói: "Đến đến đến, đến chỗ ta nè, xem xem hôm nay các ngươi đã có thu hoạch gì?"

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Đã hơn hai mươi rồi, sao còn làm ầm ĩ như một đứa nhỏ?"

Thư Ngạn cười nói: "Nhà tỷ phu hào phóng, hồng bao là quả vàng nhỏ, ta có năm cái, cộng thêm mấy cái bên này, đủ cho ta tiêu vặt một tháng rồi."

Thư Ngạn nói xong mở hồng bao ra cho mọi người nhìn quả vàng nhỏ một cái, là một chỉ (1 chỉ = 1/10 lượng) một cái, một quả vàng nhỏ này tương đương với một lượng bạc, khó trách Thư Ngạn nói tiền tiêu vặt một tháng đủ rồi.

Đến cả đứa nhỏ được ít nhất cũng có hai cái hồng bao, Thư Ngọc nói: "Nương, ngươi xem này, là Tiểu Dực cướp đến cho ta."

Thư Ngọc đưa một khối ngọc bội ra, là Dương Chi bạch ngọc thượng hạng, ước chừng cũng phải trên trăm lượng bạc, Tử Hỉ nhận lấy nhìn một cái, cười nói: "Không tệ, là thứ tốt đứng đắn, cởi từ trên người hắn?"

“Vâng, ta cởi hầu bao của hắn, Vĩnh Tùng cởi túi hương của hắn, còn có Vĩnh Chương cởi cung thao của hắn." Thư Ngọc cười nói

Thẩm thị nghe xong nói: "Muốn chết, các ngươi thực sự làm như vậy? Tiểu Tứ, tôn nữ tế nếu không cao hứng ngươi xem ta không lột da ngươi?"

Tử Hỉ nghe xong vội nói: "Nương, ngày đại hỉ, chút độ lượng ấy nếu không có, cũng không xứng cưới nữ oa của Tăng gia chúng ta, kịp thời đưa người về."

Tử Phúc nói: "Bậy bạ cái gì đấy? Ngươi cũng biết ngày đại hỉ?"

Tử Hỉ vội nói: "Đại ca, ta đây không phải là một câu nói chơi sao?"

Lưu thị thấy đám trẻ con này đều đang hết sức phấn khởi mà đếm hồng bao, cười nói: "Không nghĩ tới cao hứng nhất lại có thể là đám trẻ con này, phất được một khoản tiền tài nhỏ đã vui mừng thành như vậy?"

Tử Tình nói: "Thư Ngọc, chờ sau khi tỷ phu lại mặt thì trả ngọc bội, cái khác của người ta thì thôi. "

Thư Ngọc “vâng” một tiếng, Phó thị cười nói: "Nào có hồng bao ngày thành thân này cho ra rồi còn thu lại, không tốt đi? Một miếng ngọc bội mà thôi, cháu rể không phải là người nhỏ mọn như vậy."

Lí Dực nghe xong nói: "Tiểu cữu nương nói rất đúng, huống hồ, lúc đó ta đòi cởi, ta biết Thư Ngọc đang cóp tiền, liền cho hắn."

"Ồ, đồ của ngươi luôn không phải là cho muội muội? Lúc này có thứ tốt làm sao có thể nghĩ tới Thư Ngọc đây?" Thư Ngạn hỏi

Yên Nhiên nghe xong lục hầu bao và túi áo ra, hồng bao quả vàng nhỏ có mười cái, hồng bao bình thường mười mấy cái, cộng lại có hơn mười lượng bạc, nói: "Đây đều là ca ca cho."

Lúc này, Thải Vân tiến vào thì thầm với Tử Tình, Tiểu Dực cần phải hồi cung rồi.

Tử Tình vội hỏi Lí Dực, Lí Dực lấy cái bảng trong ngực ra nhìn một chút, liền cáo từ mọi người.

Tử Phúc nhìn cái bảng trong lòng Tiểu Dực, nói: "Cái bảng nhỏ này cũng thật tinh xảo."

Tiểu Dực nói: "Cô cô tặng."

Tiểu Dực đi rồi, Tử Phúc nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình nói: "Đó là hàng Tây Dương Khang Bình mang về, ta thấy Tiểu Dực tặng ta không ít đồ, không có gì tốt để đáp lễ, nghĩ đó là một thứ mới lạ, bèn cho hắn, nếu như Đại ca muốn, trở về xem thử xem cửa hàng có còn không?"

Tử Hỉ ở một bên nói: "Một trăm lượng bạc một cái, ta bán cho ngươi một cái."

Tử Phúc nghe xong nói: "Ngươi thống khoái mà đưa đồ cho ta, coi như tết năm nay ngươi hiếu kính ta, ta sẽ không tìm ngươi mua đồ nữa."

Tử Hỉ vội nói: "Đại ca ngươi không thể chơi xấu như vậy, ta đó là cho cha, cha không cần, nói hắn cũng không ra ngoài, cứ nhất quyết bảo ta để lại."

Mọi người thấy cái vẻ đáng thương của hắn, đều cười lên ha ha, cũng hòa tan vài phần không nỡ gả con gái của Lưu thị.

Ngày thứ ba Vĩnh Liên lại mặt, Tử Tình bọn họ đều sớm đi qua giúp Lưu thị chuẩn bị, Lưu thị là sáng sớm đã thức dậy, cũng không nhìn quanh ra bên ngoài, giờ Tỵ qua rồi, chỗ người gác cổng có người gọi: "Tân cô gia cùng cô nãi nãi vào cửa rồi!"

Lưu thị vội ba bước hợp thành hai bước ra cửa, đứng ở trước ảnh bích, đám nha hoàn đỡ Vĩnh Liên xuống kiệu, Lưu thị quét mắt nhìn Vĩnh Liên một cái, thần sắc trên mặt hình như xấu hổ còn vui mừng, lúc này trái tim mới thả lại trong bụng, thấy tân cô gia cũng là một mặt tươi vui, vội xoa xoa nước mắt, lúc này, Tử Tình bọn họ cũng ra ngoài đón rồi.

Trần thị nói với mấy người Tử Tình: "Nhìn bộ dạng này của Đại tẩu, tương lai khi chúng ta gả nữ nhi, chỉ sợ còn không bằng nàng đâu, Đại tẩu tốt xấu gì còn có ba nữ nhi, chúng ta cũng chỉ có một đứa."

Lời này, thật đúng là xúc động đến Tử Tình rồi, Yên Nhiên nếu gả vào một gia đình bình thường, Tử Tình còn có thể thỉnh thoảng đến thăm nàng một cái, nếu gả vào Hoàng gia thật, đời này, còn có thể gặp được mấy lần? Nhưng lời của đại sư và bà ngoại, đã là thiên mệnh không thể trái, đây thật sự là thiên mệnh của Yên Nhiên sao? Nếu, Tiểu Dực không có tâm tư kia, chỉ làm một vương gia nhàn tản, Tử Tình còn không đến mức rối rắm như thế.

Nhưng là nói lại, ở vị trí kia, chỉ sợ Tiểu Dực không tranh, cũng sẽ không có kết quả tốt, dù sao hắn là thân phận trưởng tử hẳn hoi, không phải là thứ xuất, bản thân này đã chướng mắt những người khác rồi, cản trở con đường của những người đó.

Xong xuôi công việc của Vĩnh Liên, Tử Tình trừ mỗi ngày sau bữa cơm chiều đi thỉnh an Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, cơ bản không ra khỏi nhà, cả một mùa đông, Lâm Khang Bình cũng không rời khỏi nhà, trừ mấy lần đi Lâm trang nhìn xem tiến triển xây nhà tổ, thời gian còn lại chính là cùng Tử Tình làm tổ ở trên kháng, Tử Tình không làm thêu thùa may vá, thì là viết viết sách, Lâm Khang Bình thì là ở một bên xử lý sổ sách, xử lý những việc làm ăn, không có người ngoài đến quấy rầy, hai người phảng phất lại về tới đoạn thời gian yên tĩnh ở Tình viên kia.

Đảo mắt đã tiến vào tháng chạp, Tử Tình vì đáp tạ Sở Sở đã hết lòng dạy dỗ Yên Nhiên, tặng Sở Sở một chiếc áo len màu hồng nhạt cùng một chiếc áo lông đỏ thẫm, ai ngờ Sở Sở mặc về nhà, La đại nãi nãi biết được, tới cửa tìm Tử Tình.

"Ngươi rốt cuộc là ý gì? Bắt đầu từ ngày mai nữ nhi của ta, sẽ không đến nhà ngươi nữa, ngươi tâm tư bất chính!" La đại nãi nãi vừa vào cửa đã hỏi Tử Tình.

"Ta tâm tư bất chính như thế nào? Nữ nhi nhà ngươi dạy nhà nữ nhi ccủa ta rất nhiều ngày rồi, tặng xiêm y thì như thế nào? Chẳng lẽ ta nên cái gì cũng không tặng, ngươi còn không nói ta vô tình vô nghĩa không biết tốt xấu?"

"Ngươi rõ ràng là muốn thay nhi tử ngươi ** nữ nhi của ta, ngươi nói thẳng có phải hay không?"

"Nhi tử ta không ở nhà, nhi tử ta ở nhà cũng mới mười bốn tuổi, nữ nhi nhà ngươi mới mười một, ngươi không biết là nói những chuyện này còn hơi sớm sao? Đương nhiên, ngươi nếu không ngại sớm, ta cũng không có ý kiến, nói thật, ta thật đúng là thích Sở Sở nhà ngươi, chỉ là không biết nhi tử ta thích hay không." Tử Tình cười hì hì nói, mấy ngày nay, nàng cũng ít nhiều hiểu biết chút ít phẩm tính của Chung Doanh, hơn nữa, nàng còn là thực sự cảm thấy La Sở Sở này không tệ.