Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 497: Ngô gia



Yên Nhiên không hiểu cái gì là lễ vật đính hôn, chẳng qua nhìn vẻ mặt của Tử Tình và Lâm Khang Bình, cũng biết không phải là cái hay ho gì, nói: "Không phải là lễ vật đính hôn, ngọc bội đổi bạc."

Lần này, trái lại Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nở nụ cười rồi, ngay cả Văn Tam cũng khen nói: "Ngươi thật là có một cái đầu thông minh lanh lợi, thực sự có biện pháp chỉnh đốn hắn. Đã là đổi bạc, bảo hắn lấy bạc đến đổi, bằng không, liền không cho hắn, chúng ta mở miệng đọc hơn nửa ngày dễ dàng sao? Đúng rồi, đọc đến vạn sự như ý, thế nào cũng phải một vạn lượng bạc đến đổi.

Văn Tam nói rõ xem náo nhiệt không chê lớn, tiền mừng tuổi một vạn lượng bạc, bút tích này, phỏng chừng là Hoàng thượng cũng sẽ không thể lớn như vậy.

"Một vạn lượng, ngươi giựt tiền à?" La Trì nghe xong giơ chân.

"Cứ một vạn lượng, một văn không được thiếu." Trong phòng có người đến nói chuyện.

Tử Tình đang nghĩ tới Hoàng thượng, lúc này, trong thư phòng đi ra một người, lại chính là Lí Hãn, Tử Tình lúc này mới chú ý tới, hạ nhân trong viện tử chỉ còn lại Đại Hà cùng Hoa ma ma, người ngoài tất cả đều bị Hoa ma ma tìm cớ đuổi đi rồi. Tử Tình vội đuổi Thư Ngạn bọn họ đi vào nội viện.

"Gia, không thể như vậy chứ, hóa ra ngươi không đau lòng. Một năm ta mới được bao nhiêu bổng lộc, một vạn lượng này, đủ cho ta dùng bao nhiêu năm." La Trì than thở nói, đột nhiên, ánh mắt chuyển một vòng, cười nói với Yên Nhiên: "Tiểu muội muội, đến đến, chúc tết cho thúc thúc này, thúc thúc cũng có thứ tốt."

Yên Nhiên nhìn nhìn Lí Hãn, cười nói: "Thúc thúc chúc mừng năm mới, đại cát đại lợi, miệng cười luôn mở, ừm, còn có thân thể khỏe mạnh, trường mệnh trăm tuổi."

Nói một hồi làm cho trong lòng Lí Hãn cũng ấm áp, đáng tiếc hắn cũng không chuẩn bị hồng bao, cởi ngọc bội trên người xuống muốn cho Yên Nhiên, Tử Tình sợ hết hồn, thứ này cũng không phải có thể lấy dễ dàng, cầm ở trong tay còn ngại bỏng tay, đang muốn từ chối, Yên Nhiên xua tay cự tuyệt, chỉ vào hầu bao của Lí Hãn, "Ta muốn cái này."

La Trì thấy được hỏi bằng vẻ mặt đau khổ: "Dựa vào cái gì chứ, thúc thúc này có tiền, còn giàu có hơn ta nhiều."

"Mẫu thân nói, làm người không thể quá tham lam, thúc thúc này đã cho ta một cái ngọc như ý xinh đẹp rồi, ta không thể lại lấy đồ quý trọng như vậy nữa." Yên Nhiên nghiêm nghị nói.

"Ngọc như ý, cho lúc nào?" La Trì vừa nghe đến cái này là hứng thú rồi.

Lí Hãn nhìn thoáng qua, nói: "Trong vòng ba ngày, đưa một vạn lượng bạc đến trong tay đứa nhỏ."

La Trì vừa nghe xong ủ rũ rồi, hỏi: "Đến thật á? Không bằng một vạn đồng tiền đi, cũng là một vạn."

Văn Tam cùng Lí Hãn đều khinh bỉ nhìn hắn một cái, hỏi: "Đường đường Kinh Thành La đại gia, ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy ra?"

Một vạn tiền đồng bằng mười lượng bạc, cho một đứa trẻ làm hồng bao lẽ ra cũng không ít, chẳng qua là, Tử Tình cũng đã nhìn ra, hai người này là muốn chỉnh đốn hắn, Tử Tình cũng không thích nhìn cái bộ dạng du côn cắc ké của hắn, lúc này, cũng vui vẻ xem náo nhiệt.

Văn Tam lúc này giải thích nói: "Gia chúng ta ra ngoài vi hành, là thông lệ mồng một mười lăm hàng năm, năm nay nghĩ đến nhà ngươi, cũng là bởi vì hai phu thê các ngươi vì triều đình làm nhiều chuyện như vậy, nhưng gia chúng ta cảm thấy hồi báo cho các ngươi quá ít, lúc này liền nghĩ đến thăm các ngươi, không phải là quân thần mà là bằng hữu một hồi."

Thì ra, Lí Hãn này là dùng chính sách thân dân, biết thiếu Lâm gia rất nhiều, hai lần ơn cứu mạng không đề cập tới, sau lại nhà máy, mỏ, hỏa dược, lựu đạn, cái nào không phải được lợi từ chỗ Tử Tình và Lâm Khang Bình, nhưng là, phong quan cao lên nữa là kéo Tử Tình ra, Lí Hãn biết, đây cũng không phải Tử Tình muốn, cho nên, hắn chỉ có thể cảm kích hai người này từ tận đáy lòng, cho rằng hắn đến Lâm gia một chuyến này, chỉ sợ so với cho Lâm gia một vạn lượng bạc còn thể diện hơn.

Trên thực tế mấy người Lâm Khang Bình và Văn Tam cũng là nghĩ như vậy, bạc Lâm Khang Bình không thiếu, nhưng là đương kim thánh thượng có thể cải trang đến nhà mình, đó là coi trọng mình, coi mình là bằng hữu, phần thể diện này, cũng không phải là một vạn lượng bạc có thể mua được.

Tử Tình đối với những thứ đó không có hứng thú, chuyện giữa đám nam nhân, nàng vẫn là không cần tham dự mới thỏa đáng. Cho nên hành lễ chào hỏi qua, liền mang theo Yên Nhiên vào nội thất, để lại Hoa ma ma cùng Thải Vân Truy Nguyệt ở bên ngoài hầu hạ.

Tử Tình không nghĩ tới, ba người này lại ở lại uống mấy chén, Tử Tình chỉ đành phải tự mình chuẩn bị chút đồ nhắm, đều là đồ sấy và đồ ngâm rượu phương nam đưa tới, nhắm rượu vừa vặn tiện lợi, mấy người bọn họ cũng chưa từng ăn mấy thứ này, nhất là cá ướp rượu và chân vịt ướp rượu, một đĩa lại còn không đủ ăn, làm cho Tử Tình lại thêm một đĩa nữa.

(Đồ ướp rượu: món ăn truyền thống của người Hán, cách làm: chọn đồ ăn (cá, chân vịt…), ướp muối, phơi nửa khô, bỏ vào trong vò rượu nếp ngon, đậy kín.)

Không nghĩ tới là, La Trì ăn xong rồi lại còn mặt dày đóng gói hai bình nhỏ đi, phỏng chừng là hắn đau răng một vạn lượng bạc trắng kia, còn không nhân cơ hội lấy chút đồ đi. Đương nhiên, đây là suy đoán của Tử Tình, bởi vì Tử Tình từng nghe Chung Doanh nói, La gia không có ở riêng, dù có gia tài bạc vạn, chỉ sợ cũng ở trong tài khoản công.

Văn Tam trái lại không muốn, phỏng chừng là sau khi trở về không tiện giải thích nguồn gốc, lấy về cho lão phu nhân vừa nếm thử, là biết ngay là đồ của quê nhà rồi, huống hồ, hắn có thể sai người trong nha mình làm, dù sao, hạ nhân nhà hắn vẫn là có không ít người từ An Châu đến.

Tử Tình không nghĩ tới, ngày hôm sau, La Trì liền phái người đưa tới một vạn lượng ngân phiếu, Tử Tình nhìn đám ngân phiếu Lâm Khang Bình cầm về này, hỏi: "Không phải là nói chơi sao? Thật đúng là đưa tới rồi?"

Lâm Khang Bình cười nói: "Ngươi cũng quá coi thường La đại gia rồi, một vạn lượng bạc còn có thể nuốt lời? Theo ta được biết, cửa hàng dưới tên của hắn cũng có không ít."

Tử Tình thế mới biết, trừ sự nghiệp của gia tộc, bọn họ cũng đều có sản nghiệp của mình, cũng dư dả cho bọn họ sống phóng túng. Chẳng hạn như Văn Tam, liền nghĩ tới kinh doanh phỉ thúy cùng tiệm cơm, vơ vét tiền cho mình.

Tử Tình giao ngân phiếu này cho Lâm Khang Bình, nói: "Không bằng dùng nó mua mấy gian cửa hàng hoặc là thôn trang, cho nữ nhi làm đồ cưới."

Bạc này, đến cũng quá dễ dàng, Tử Tình lại nói: "Không bằng, nhìn xem trong thành có khất cái gì hay không, vẫn là để Khang viên đi thu lưu đi, tay chân đầy đủ hết, thì giữ lại làm việc, thân có tàn tật, chúng ta liền nuôi, cũng là một việc công đức."

"Mùa đông năm ngoái, chúng ta đã nhặt năm sáu mươi người rồi, ngươi yên tâm đi, ta vẫn luôn nhớ kỹ đấy." Lâm Khang Bình nói.

Hai người đang nói, Thư Ngạn dẫn mấy đứa bé, đi tới hỏi: "Nương, các ngươi còn chưa có thu thập xong, bà ngoại chắc sốt ruột chờ rồi."

Hôm nay mùng hai, đúng là ngày về nhà mẹ đẻ, Tử Tình vội thay đổi một thân xiêm y, cùng Lâm Khang Bình đi đến nhà Tử Phúc, trừ một nhà Tử Hỉ trở về nhà mẹ đẻ, người khác đều ở đây, một nhà Tử Vũ đến còn sớm hơn Tử Tình một chút.

Lúc Tử Tình đến, đang nghe thấy Trần thị nói: "Ngày mai vẫn là đi nhà ta, náo loạn Đại tẩu ba ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Lưu thị nhìn nhìn Tử Phúc, Tử Phúc nói: "Cũng được, mấy người các ngươi mỗi nhà một ngày, sau đó, vẫn ở nhà ta đi."

Tử Tình nói: "Vậy mùng bốn từ nhà ta, ta đây vừa vặn còn có ít thứ tốt."

Trong nhà kính của Tử Tình, vừa vặn để lại chút ít mấy loại rau xanh, vẫn không nỡ ăn, để lại mời khách dùng.

Cánh nữ nhân ở cùng một chỗ nói giỡn, Tử Lộc cùng Tử Thọ còn có Hạ Cam Vĩnh bởi vì muốn tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, mấy người liền vào thư phòng của Tử Phúc, hình như đang đàm luận một vài thời sự gì đó, vừa vặn lúc này, Chung Thiếu Bân mang theo Vĩnh Liên cũng vào cửa, Lưu thị vội đón đi vào, Chung Thiếu Bân vấn an một vòng, Lưu thị bèn cũng bảo hắn vào thư phòng.

Cũng không biết mấy người bọn họ thảo luận thế nào, trừ mấy người Tử Lộc, đồng thời còn có đệ đệ của Phó thị cùng đệ đệ của Dương thị, mấy người thường lôi kéo Tử Phúc cùng Tử Hỉ nói cho bọn họ một ít chính sự, chẳng hạn như lương thực, thuỷ lợi, công nghiệp, thuế thu, khoáng sản vân vân, nghe nói Tử Hỉ muốn noi theo phương Tây, thành lập ngân hàng tư nhân thống nhất, do Hộ bộ quản lý.

Tử Tình không nghĩ tới, ngay cả phu tế của Vĩnh Liên Chung Thiếu Bân kể từ khi mùng hai tết đến Tăng gia chúc tết, biết được những người này không có việc gì liền thảo luận những việc này ở thư phòng nhà Tử Phúc, liền cũng thường xuyên mang theo Vĩnh Liên về nhà mẹ đẻ tụ tập, trái lại thành toàn cho Lưu thị, hai nương con thường xuyên có thể nói chút chuyện riêng tư.

Tiểu Dực cả một tháng giêng không cần đi học, gần như sống ở nhà Tử Tình, quấn lấy Tử Tình dạy hắn một ít tri thức toán học mới cùng kế toán căn bản, thỉnh thoảng cũng lôi kéo Thư Ngạn cùng mấy đứa Vĩnh Bách đi dự thính học vấn Tử Hỉ cùng Tử Phúc bọn họ hướng dẫn Tử Lộc bọn họ, có khi cũng im lặng luyện chữ cùng Yên Nhiên và Thư Vĩ.

Ngày hôm đó, Lưu thị dự tiệc từ bên ngoài trở về, lôi kéo Tử Tình sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Ngô đại nhân ở Hộ bộ kia, nghe nói sắp bị Hoàng thượng điều đến phủ Tùng Giang, cụ thể chức quan gì còn không rõ ràng? Việc này ngươi nghe nói chưa?"

"Ta một ngày cũng không ra cửa, đi đâu biết được những chuyện này? Nhưng là, năm nay không phải là còn chưa tới năm thăng chuyển sao? Sao đang yên lành đột nhiên động đến hắn? Chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Tử Tình hỏi, đầu Tết La đại nãi nãi đến cũng không nhắc tới việc này, lúc này mới vài ngày, sao lại truyền ra tin tức này?

"Bây giờ còn không rõ ràng, chẳng qua kinh quan có mấy người muốn chuyển đi? Nghe nói là hôm trừ tịch, lúc Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi những lão thần ở trong cung thuận miệng nói ra một câu, hỏi Hộ bộ có thể có người thích hợp chọn đi phủ Tùng Giang, không biết thế nào lại nhắc tới hắn, Tiểu Dực không nói cái gì với ngươi?" Lưu thị càng hoài nghi thân phận của Tiểu Dực rồi, chẳng qua, lời này, không thể hỏi ra miệng.

"Không có, một đứa nhỏ như hắn, ta nói chuyện này với hắn để làm gì? Các ngươi sẽ không phải nghĩ nguyên nhân là do Ngô phu nhân cãi nhau với ta lần trước chứ? Nhưng đây là quyết định của Thánh thượng, loại chuyện nhỏ không quan trọng của loại người nhỏ bé như chúng ta, sao có thể vào tai người ta?"

Tử Tình thấy Lưu thị muốn nói lại thôi, bèn hỏi tiếp nói: "Sẽ không phải là bên ngoài đã có lời đồn rồi? Chuyện ta và nàng cãi nhau truyền ra ngoài? Nhưng là, lẽ ra, việc này, cũng đã trôi qua hơn một năm rồi, đang yên lành ai lại lật nó lên."

"Ai nói không phải? Sự việc cãi nhau vốn không nhiều lắm, một khoảng thời gian sau, mọi người cũng đều quên. Chẳng qua, chuyện nhà nàng vừa nảy ra, có người vừa suy nghĩ, liền suy nghĩ đến chuyện đó rồi, có kẻ nhiều chuyện sau khi nghe ngóng, lại truyền ra, đúng là đều biết đến rồi." Lưu thị nói.

Tử Tình nghe xong, sức tưởng tượng của nữ nhân vốn đã phong phú, chuyện không thấy cũng có thể trình bày có mũi có mắt, bèn nói: "Đây cũng là từ đâu nói đến, một năm này ta cũng không dám ra đường, chỉ sợ đụng phải những người này, chọc chút cơn giận không đâu không cần thiết. Ai ngờ vẫn là không tránh thoát? Nằm ở nhà cũng có thể trúng tên mà!"

Lưu thị hỏi: "Nằm trúng tên, lời này giải thích như thế nào?"

"Ngươi ngẫm lại, ngươi đang nằm ngủ ngon lành ở nhà, cái gì cũng không có làm, đột nhiên bị mũi tên từ bên ngoài đến bắn trúng, bị thương đến người vô tội, ngươi cảm thấy có oan hay không?"

"Ngươi thật đúng lòng dạ rộng rãi, lúc này còn có tâm tình nói giỡn, ta trái lại học được một câu từ mới." Lưu thị cười nói.

Tử Tình thật muốn lật một cái liếc mắt xem thường, chỗ nào là lòng dạ rộng rãi, rõ ràng là tự giễu mà thôi.