Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 93: Nan đề



Chuyện bọn Đại Mao đi học cứ như vậy mà quyết định rồi. Tiết nguyên tiêu vừa qua, Tăng Thụy Tường tìm đồ đệ của La sư phụ làm hơn mười bộ bàn đơn giản, sau đó đi tìm Tam bà bà, họ hàng thì chỉ có nhà bà đông con cháu, Tăng Thụy Tường đương nhiên hi vọng đứa nhỏ trong gia tộc đều có thể đọc sách, Tam bà bà vừa nghe, nước mắt liền rơi xuống , lôi kéo tay Tăng Thụy Tường, nói: "Tam nương không nhìn ngươi sai mà, ngươi và Ngọc Mai đều là hài tử tốt, Tam nương luôn muốn đưa bọn nó đi đọc sách, biết vài chữ, đỡ phải ở nhà quậy phá, hai năm này nhờ các ngươi giúp đỡ, trồng dương khoai nên của cải trong nhà nhiều hơn, nhất là nhà lão tam, trong lòng Tam Nương biết hết. Ngươi yên tâm, tuy rằng tiền không có nhiều, nhưng bọn nó có sức lực, về sau nhà ngươi có chuyện gì nặng nhọc cứ sai bọn nọ."

Từ nhà Tam bà bà ra, Tăng Thụy Tường lại đến nhà lí chính một chuyến, một chuyện có ích đối với toàn thôn như vậy, lí chính thông báo với mọi nhà, mà thôn dân phản ứng là không đồng tình, dù sao gần đứa nhỏ mười tuổi có thể giúp đỡ làm không ít việc, cũng có người keo kiệt, không muốn đưa tiền học phí, Tăng Thụy Tường giải thích, không câu nệ dùng thứ gì để đổi thành học phí, chỉ cần tự chuẩn bị giấy và bút mực thôi.

Nhưng thôn nhân lại không chịu bỏ tiền ra bên ngoài, tới cuối tháng, lúc khai giảng chỉ có 4 đứa nhỏ trong thôn, nghe nói một đứa là con lí chính, 3 tôn tử nhà tam bà bà cùng ba đứa Đại Mao, còn có Tử Thọ, số học sinh chỉ có mười một đứa, Tăng Thụy Tường hơi thất vọng, Thẩm thị khuyên hắn từ từ sẽ nhiều mà, vạn sự khởi đầu nan.

Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường dạy vỡ lòng là sách 《 Tam Tự Kinh 》, Tử Tình lật hết cuốn sách, gần giống nội dung Đường Tống, Tử Tình lại tìm kiếm ở thư phòng, rốt cục hiểu biết lịch sử nơi đây, Nguyên triều tồn tại rất lâu, có hơn bốn trăm năm, hơn nữa bởi vì Nguyên triều mở cửa, công nghiệp cùng nông nghiệp của châu Âu truyền vào, Tử Tình biết thủy tinh, dương khoai, khoai lang, dưa hấu, gieo trồng bông vải, làm cho văn minh thời đại này tiên tiến hơn những thời đại khác trong lịch sử.

Hiện tại Vương triều thành lập chưa được trăm năm. Quốc hiệu vẫn vậy, đúng vào thời điểm cường thịnh. Ít nhất là trước mắt Tử Tình không nghe nói có chiến tranh linh tinh gì. Tử Tình may mắn mình không xuyên đến thời điểm loạn lạc.

Tăng Thụy Tường nhập học, mỗi buổi sáng đến buổi trưa, buổi chiều thuộc loại hoạt động tự do, muốn luyện chữ thì Tăng Thụy Tường liền bày một vài chỗ. Trong nhà mà mắc việc thì về làm, bọn nhỏ vốn hay chơi đùa, nên lúc đầu còn chưa thích ứng, cho nên Tăng Thụy Tường cũng không quản quá chặt.

Bọn nhỏ dễ dạy. Chỉ có mỗi Nhị Mao khó quản giáo nhất, nghịch ngợm quấy rối, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, làm cho người ta tức giận là vô cớ bắt nạt kẻ nhỏ yếu. Hầu như ngày nào cũng có người tìm Tăng Thụy Tường cáo trạng, làm Tăng Thụy Tường rất đau đầu, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ có 11 đứa nhỏ cũng không giữ được.

Tử Tình vốn cũng muốn đi học một cách nghiêm chỉnh, nhưng trong nhà có quá nhiều việc. Mặt khác nghe nói mấy chuyện xấu bọn Nhị Mao làm, nên hơi cố kị học đường, bản thân chỉ là một bé gái, đi thì sẽ bị bọn kia bắt nạt. Huống hồ thường ngày Tử Tình rất ghét bọn nó, hận không thể cách xa thật xa. Cho nên liền không nói điều này với lão cha nhà mình.

Ngày nhoáng cái đã tiến vào tháng ba, nhân mùng sáu tháng ba là ngày Tiêu Tú Anh xuất giá. Thẩm thị ôm Tử Vũ đưa cho Tử Tình, bảo giữ nhà, rồi tự mình đi đến lão phòng, tìm Chu thị thương lượng chuyện thêm trang, thấy cửa phòng Chu thị khóa, Điền thị đang cùng Thu Ngọc thấp giọng nói chuyện, hình như có chút sinh khí, sắc mặt không đẹp lắm.

Nhìn thấy Thẩm thị vào nhà, Điền thị các nàng vội ngừng miệng. Thẩm thị hỏi, Điền thị nói Chu thị ôm con ở phòng bếp. Thẩm thị tìm được Chu thị.

Vừa gặp mặt, Thẩm thị còn chưa kịp nói chuyện, Chu thị liền thần bí hỏi: "Đệ muội, ngươi nghe nói chưa? Tú Anh bị mất khuyên tai vàng, đều nghi là do bọn Đại Mao ăn trộm, trong nhà cũng không có người ngoài, mà chỉ có bọn nó hay đến phía sau phòng, không phải bọn nó thì ai chứ? Tú Anh sợ đến mức phát khóc. Ta không ở trong phòng thì khóa cửa lại, Tử Bình nghe bà của nó nói với Thu Ngọc, hình như là tiền trong nhà cũng mất một ít, nương không dám nói ra, người sáng suốt đều biết ai lấy. Ta cũng không định ở đây mãi, chờ ăn xong rượu mừng thì chúng ta vào thành ở, với lại giờ ta không thể làm việc gì nặng nhọc được. Ba đứa quỷ đoản mệnh kia, luôn luôn ganh tỵ, lại lười lại thích ăn ngon, tay chân còn không sạch sẽ, ta thấy sẽ có một ngày nương muốn khóc mà tìm không thấy nơi để khóc cho coi. Bọn họ đọc sách chỗ ngươi, ngươi cũng phải để ý, đừng để bọn nó chui vào chỗ trống (có cơ hội)."

Thẩm thị vừa nghe, quá mức kinh ngạc, nói: "Không thể nào, đứa nhỏ mới mấy tuổi, liền dám trộm khuyên tai vàng, trưởng thành rồi sao nữa? Cuối tháng ta phải đến Thang Lâm sơn, lão nhị nhà tiểu ca của ta sắp thành thân, ta định để cả nhà đi chơi hai ngày, nên đang định nhờ cha giúp ta coi nhà hai ngày, nghe ngươi nói, ta còn phải suy nghĩ lại mới được."

"Đúng đó, cha mà đi, ba con quỷ kia còn không đi theo à, ngươi không thấy lão Yến hận không thể vào nhà ngươi ở mãi không chịu về à, ta sống từng này tuổi còn chưa thấy ai da mặt dày đến vậy, cũng may đại ca ngươi nói cũng không thèm nói với bọn hắn, bọn hắn cũng sợ vài phần."

Thẩm thị cười nói: "Cũng phải thôi, ngay cả cha đứa nhỏ nhà ta đều sợ đại ca mà." Hai người còn nói chuyện phiếm, Thẩm thị mới cáo từ.

Buổi tối nói việc này cùng Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường thở dài: "Không có chứng cứ thì đừng kể lể lung tung, chắc là Nhị Mao lấy, đứa nhỏ này đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, nhưng lì lợm không nghe, ta quản không nổi, ngày nào đó để ta nói cùng cha mẹ đi."

"Thế thì có ích lợi gì? A công đều mắng cả trăm lần." Tử Tình tiến vào.

Lúc này Tử Thọ đi theo sau Tử Tình, nói: " Trong túi Nhị Mao ca luôn có tiền đồng, hắn luôn mua mấy thứ để ăn, còn nói ai mà nói ra thì sẽ đánh."

Thẩm thị lại biểu hiện của Nhị Mao ở học đường, bảo Tử Thọ ra ngoài luyện chữ, nói với trượng phu: "Đứa nhỏ này không giữ được đâu, quen trộm cắp ở nhà rồi, ra ngoài cũng trộm thôi, hắn đọc sách ở học đường, sẽ làm hư danh dự ngươi, còn có thể mang đến phiền toái khác."

"Ta cũng muốn vậy, nhưng mới dạy được một tháng, ta có mở miệng sa thải hắn, không chỉ có nương không đồng ý, mà với tính tình cha của nó sẽ quậy đến mức nào. Ngươi nghĩ đi, ba đứa con trai lớn, nói là cha mẹ nuôi, thực ra không phải là bạc của chúng ta à, hắn có thể không chiếm tiện nghi này sao? Vì thế, chỉ có mỗi cách là để hắn tự bỏ học."

"Ta thấy nương nhất định không đồng ý rồi, ngươi quên ngày ấy muội phu mở miệng để bọn nhỏ đến trường, nương nói cái kiểu vô lí như vậy, mà ta cũng sợ ngươi mềm lòng đáp ứng nữa cơ." Thẩm thị nói.

"Nếu ta mềm lòng mà đáp ứng, thì các ngươi làm gì?"

"Còn có thể làm sao bây giờ, ta nghe Tình nhi, xây thêm mấy cái phòng ở gần học đường, ngươi dẫn theo 3 đứa cháu ngoại của mình đến đó mà sống, mẹ con chúng ta sống nhiều năm không có ngươi, sống vậy cũng sống được mà?"

"Cha, chuyện này không liên quan đến con, con chỉ thuận miệng thôi, ngàn vạn đừng nghĩ thật, cha thật vất vả mới về nhà, sao con có thể nói không cần cha? Ta còn khen cha cùng đại ca nữa, nói cuối cùng cha cũng mạnh mẽ lên nhiều." Tử Tình thấy ánh mắt lão cha mang theo thâm ý, vội tìm cái cớ mà chạy, Tử Tình đi rồi, hai vợ chồng bạn luận nửa ngày, cũng không có kết quả gì, đành phải tạm thời bỏ qua chuyện này, nghỉ ngơi sớm.