Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 96: Mưa đá đột kích



Đoan Ngọ qua đi, Tử Tình đến sau sơn hái đào, lúc mùa xuân Tử Tình phát hiện có ba cây đào nở hoa, rất là kinh hỉ, từ đó về sau mỗi lần nhặt trứng gà đều đứng dưới tàng cây nhìn xem, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy quả đào hơi hồng, rốt cuộc kiềm chế không được, chọn bảy tám quả lớn, về nhà rửa sạch, chia cho mọi người, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đều nói ăn ngon, nhưng Tử Tình cảm giác bình thường, không đủ ngọt.

Từ đó, mỗi ngày nhặt trứng gà Tử Tình đều mang về vài quả đào, thấy trái nào ngon thì nàng cất hạt lại, vùi vào vườm ươm, như thế, qua bảy tám ngày, quả đào chín hết, Tử Tình thương lượng cùng Thẩm thị, đưa lão gia tử một ít, rồi đưa đến Bạch Đường thôn một ít, từ khi Tăng Thụy Tường ở nhà, Hà thị không đến nữa, Tử Tình có chút nhớ nhung bà ngoại .

Thẩm thị nghe xong thương lượng cùng trượng phu, Tăng Thụy Tường nói "Cứ vậy đi, chờ tan học xong ta sẽ tự mình đi một chuyến, ngươi yên tâm, nhất định sẽ mời ngoại qua đây ở."

Hà thị đến nhà, Thẩm thị cùng Tử Tình thoải mái không ít, Tử Tình không phải quản lí chuyện bếp núp, mỗi ngày chỉ để ý dưa hấu và cây ăn quả phía sau núi, năm nay mùa màng tốt, nuôi gà dê nhiều, phân cũng nhiều, dưa hấu và cây ăn quả mọc kông sai. Từ hai mươi tháng năm tới nay, dưa hấu đã bán vài lần, Tử Tình nhìn dưa hấu lớn lớn nhỏ nhỏ đầy đất, tính toán lượng tiền thu vào năm nay, trong lòng vui vẻ.

Ai ngờ vào hôm phơi đồ tháng sáu Thẩm thị vừa đem vải dệt quần áo cùng đệm chăn trong rương lấy ra phơi, Tử Tình cũng phơi da dê mà cha xử lí, ba mươi tấm da dê, Thẩm thị không bán cái nào, nói là lấy để làm mấy đệm giường, mùa đông nằm cho ấm áp. Thư phòng, mùa đông sẽ rải thảm lông dê lên sàn gỗ, ngồi ở trên không lạnh. Ngay tại canh ba giờ Tỵ, Tử Tình ngồi ở hành lang, đột nhiên phát hiện bầu trời vừa mới còn trong xanh, giờ đã mây đen cuồn cuộn, cũng may phát hiện sớm, nhanh nói Thẩm thị cùng Hà thị thu dọn đồ, dù như vậy, vẫn có ít quần áo dính mưa, sự thật mà nói là mưa đá.

Ngay từ đầu, mọi người chưa để ý, còn cười nói người nhiều nên làm nhanh. Quần áo da dẻ không có gì tổn thất. Sau này, thấy mưa đá to bằng nắm tay nện trên đất bùn, tạo thành từng hố từng hố, Tử Tình nghĩ tới dưa hấu."Nương, hỏng rồi, dưa hấu chắc chắn bị nát, còn gà trên núi nữa."

Thẩm thị vừa nghe, sốt ruột. muốn lao ra ngoài xem dưa hấu, Tử Tình cùng Hà thị túm nàng lại, "Nương, mưa gió to thế này, nương đừng ra ngoài, rất nguy hiểm. Dù sao chúng ta cũng đã bán nhiều rồi."

"Đó là bạc mà, hơn một ngàn lượng đó. Chỉ vì thế này mà không có." Thẩm thị giẫm chân thở dài, khóc lên, Thẩm thị vừa khóc, Tử Hỉ không biết chuyện gì, cũng oa oa khóc lên.

"Nương. Năm nay không có thì sang năm sẽ có. Người không có việc gì là tốt rồi." Tử Tình khuyên nhủ, lại bế Tử Hỉ dỗ.

"Đúng vậy, sao ngươi còn không ổn trọng bằng một đứa nhỏ hả? Nghe lời nương đi, vào nhà đã. Tử Hỉ khóc, lát nữa Tử Vũ cũng tỉnh. Tìm không thấy ngươi cũng khóc cho coi." Hà thị khuyên nhủ.

Mưa đá tầm tả hơn 1 canh giờ, Tăng Thụy Tường bị nhốt ở học đường, cũng sốt ruột. Mưa ngừng, Tử Tình liền xông ra ngoài, dưa hấu là một mảnh hỗn độn, vô cùng thê thảm, chắc không thu được gì rồi, cũng may là góp nhặt được ít mầm móng, nhưng không biết có đủ không nữa. Tử Tình nhặt ít mảnh vỡ của dưa hấu chín, tách lấy hạt, Thẩm thị cũng đi ra, ngẩn người. Lúc Tăng Thụy Tường về nhà, Thẩm thị lại ôm hắn khóc rống."Ô ô, hơn một ngàn lượng bạc đó. . ."

Tăng Thụy Tường thấy thê tử như vậy, cố gắng đè xuống sự uể oải, nhẫn nại khuyên giải thê tử. Còn nói lúa năm nay chắc không thu được gì, chi bằng nhổ hết để trồng dương khoai, còn có thể bán giá tốt.

Tử Tình thấy hai người họ như vậy, không quấy rầy, tự mình đi đến phía sau núi, nhiều cây ăn quả bị gãy cành, tước chạc, may mắn là không bị gãy thân chính. Cũng có một số gà không kịp tiến vào chuồng, có què chân, có nhiều con không nhúc nhích gì, dê thì không sao, đi một vòng, vài chục con ngỗng lớn cũng bị thương.

Tử Tình trở về nói cho Thẩm thị vừa, Thẩm thị nghe xong nước mắt lại rơi xuống, nói là cầm đi bán, dù sao cũng chưa có chết, bán giá thấp hơn là điều đương nhiên, cũng may không nhiều lắm, tổng cộng tầm một trăm con. Cả nhà vội mấy ngày, mới dọn dẹp xong tàn cục.

Tử Phúc Tử Lộc nghỉ phép về nhà, bọn họ cũng có chuyện trì hoãn một ngày, thấy mưa đá, nên sốt ruột, trời vừa chuyển tốt đã vội vàng chạy về.

Các con đều vây quanh người, tâm tình Thẩm thị cũng nhanh chóng tốt lên, bởi vì Tử Phúc khuyên nàng, suy xét vào một góc độ khác, dù sao năm nay trong nhà còn thu vào được hơn một ngàn lượng bạc, mạnh hơn trước kia biết bao nhiều lần.

Thẩm thị nghe vậy, thấy có lý, vì thế một lòng chuẩn bị bọn nhỏ ăn mặc, nửa năm qua, vóc người Tử Phúc cùng Tử Lộc đều dài hơn không ít, quần áo đều phải may mới. Tăng Thụy Tường thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng oán trách Thẩm thị, nói: "Con nói thì ngươi nghe, ta khuyên ngươi mấy ngày cũng không thấy ngươi cười một cái, không ngờ trong lòng ngươi ta lại không quan trọng như con?" Mấy ngày sau, Thẩm thị trái lại phải dỗ hắn.

Cuối tháng, địa tô (thuế cho thuê đất) chỉ lấy ba phần, trận mưa đá này làm tổn thất hơn một ngàn lượng, gà mái bị kinh sợ, trứng cũng không dám đẻ, Thẩm thị vừa mua gà con mới, vừa bán gà lớn. Cũng may gà trong nhà đều áp dụng nuôi thả, thịt tươi mới, chu chưởng quầy trả giá tốt, kéo đi từng lứa.

Bởi vì Tử Phúc chuẩn bị đầu xuân sang năm đi thi, cho nên ngày nghỉ của vụ hè, hầu như hắn vùi đầu học, Tăng Thụy Tường không có việc gì thì đi câu cá, Tử Lộc đi theo, Tử Tình ở nhà làm ít châm tuyến, Thẩm thị ở bên cạnh xem, bây giờ Tử Tình đã có thể thêu khăn tay, hầu bao, trong nhà không thiếu tiền, Tử Tình cũng không định làm để bán, cất để tặng người hoặc phát thưởng. Sau này làm tốt hơn thì mới có thể cầm bán để dành chút vốn riêng cho mình, đây là sự cho phép của Thẩm thị.

Ngày nọ, một người bạn tốt của Thẩm thị - Lưu Ngọc Lan tới chơi, nàng là quả phụ (mất chồng), hơn ba mươi tuổi, không có con cái, giúp việc bếp núc ở trong cửa hàng thợ mộc trên trấn để nuôi sống bản thân. Thẩm thị thương cảm nàng không có con cái, nên thường xuyên trò chuyện cùng, Lưu Ngọc Lan thì thương cảm cho Thẩm thị, trượng phu không ở bên cạnh, một mình phải bồng bế nhiều con, sống vất vả, nên thường xuyên đến giúp đỡ giặt giũ khâu quần áo cho đứa nhỏ, ngẫu nhiên sẽ đưa ít đồ cho đứa nhỏ ăn đỡ thèm, trước khi không ở riêng, quan hệ của hai người rất thân thiết.

Sau này, ở riêng, Thẩm thị chuyển nhà, hầu như Lưu thị chưa lại, dù sao thì khoảng cách xa hơn, đi lại bất tiện. Hiện tại Lưu Ngọc Lan chuẩn bị tái giá, đến nói một tiếng, gả cho một người làm thu chi ở trong thành An Châu. Trước khi đi Lưu Ngọc Lan để lại địa chỉ, mời Thẩm thị nhất định đến làm khách.