Tống tiên sinh gọi điện thoại bảo tôi đi đưa dù cho anh.
Tôi đang vội vàng chơi game: "Không phải ở công ty anh có dù dùng chung sao?"
Tống tiên sinh: "Phân cho nhân viên hết rồi."
Tôi một tay dùng súng bắn đầu kẻ địch: "Anh làm ông chủ mà không có dù riêng sao?"
Tống tiên sinh: "Thân là ông chủ, đương nhiên anh phải làm một tấm gương tốt, lấy chuyện công làm việc tư, em thấy chuyện này thích hợp sao?"
Tôi: "..."
Tôi đã nếm qua mùi vị bị lừa: "Anh chỉ muốn em mang ô cho anh đúng không?"
Tống tiên sinh phi thường bình tĩnh: "Đúng vậy."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng mưa to quá, sẽ làm ướt vai, giày, quần..."
Tống tiên sinh vẫn bất động: "Nếu anh bị mưa ướt thì sẽ cảm mạo phát sốt, anh cảm mạo phát sốt thì em phải vất vả chăm sóc cho anh, đến lúc đó sẽ không có thời gian chơi game."
Tôi lập tức đứng dậy nói: "Em tới ngay đây."
Tống tiên sinh cười nhẹ hai tiếng: "Nhanh lên."
Tôi sờ sờ lỗ tai, ngứa ngáy.
Kết hôn ba tháng, giọng nói của Tống tiên sinh vẫn quyến rũ như vậy.
Đến công ty tôi mới biết được, Tống tiên sinh căn bản không cần tôi mang dù cho, bởi vì ở công ty có rất nhiều mỹ nữ muốn đưa dù cho anh.
Có chị đối tác xinh đẹp quyết đoán, cũng có nhân viên ôn nhu mỹ lệ, càng có sinh viên thực tập trẻ trung xinh đẹp hơn.
Tôi bừng tỉnh, hóa ra anh ba lần thúc giục bốn lần đe dọa là muốn tôi đến để tuyên bố chủ quyền?
Vì thế tôi mừng rỡ, khụ khụ hai tiếng, đẩy cửa bước vào, vặn eo, bóp giọng nói, làm lơ chúng mỹ nữ, nũng nịu mà nhào vào lòng Tống tiên sinh một thân tây trang giày da đang đứng đối diện.
"Chồng ơi, em đến đưa ô cho anh nè."
Anh nói với vẻ dửng dưng: "Ừ."
Nhưng bàn tay đặt ở eo tôi véo mạnh một cái.
Tôi ghé vào trong lòng ngực anh, nhe răng trừng mắt: "Anh làm gì mà dùng sức như vậy?"
Tống tiên sinh mặt không cảm xúc: "Em diễn hơi quá rồi."
Tôi ho khan đứng lên, dưới gầm bàn lặng lẽ đá anh một cái rồi mỉm cười bày tỏ xin lỗi vì hành vi quá mức tùy tiện của mình.
Chúng mỹ nữ sắc mặt cứng đờ, ngượng ngùng tìm lí do lục tục rời đi.
Mọi người vừa đi, tôi thu lại nụ cười, nhào lên bóp cổ Tống tiên sinh: "Anh đúng là họa thủy*! Bổn cung chỉ là chưa tới công ty anh một tháng, vậy mà tỷ tỷ muội muội trong công ty liền quên mất địa vị chính cung không thể lay chuyển của bổn cung. Anh nói, có phải ngày thường rất hay tán tỉnh không? Nói thật cho em!"
*Họa thủy: Cả câu là "Hồng nhan họa thủy", có ý nghĩa: Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa. Người đẹp được ví như nước, mà nước thì mang tới tai họa cho con người.
Tống tiên sinh ngồi trên ghế, bàn tay đặt trên eo tôi kéo tôi ra một chút, tư thế này khiến anh không thể không ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tống tiên sinh trong mắt toàn ý cười, lười biếng nói: "Em làm chính cung đều bò lên đầu anh ngồi rồi, anh còn dám đi tán tỉnh linh tinh sao?"
"Anh đây là thừa nhận trong lòng bản thân muốn đi trêu chọc linh tinh."
"Ừm," Tống tiên sinh nhếch khóe miệng, "Anh xác thật muốn..."
"Anh nằm mơ!" Tôi tiếp tục nhéo cổ anh, cả người đều ngồi trên người anh, "Bổn cung một ngày chưa chết, anh nghĩ cũng đừng nghĩ hậu cung có hai nữ nhân, anh dám ve vãn em liền cắt gốc rễ của anh!"
Tống tiên sinh thờ ơ, tay phải quen cửa quen nẻo mà chui vào trong quần áo, lông mày xinh đẹp mang theo dấu vết mê hoặc: " Phóng túng như vậy nhé, OK?"
Tôi: "...?"
Tống tiên sinh hôn môi tôi, thở dài nói: "Anh đã muốn thử ở văn phòng từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng lừa được em."
Tôi: "..."
Thôi chết, bị lừa rồi.
Ngàn phòng vạn phòng, cố tình lại không phòng được chiêu này của anh.