Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 22: Trọng chấn phu cương



Từ khi nàng sống lại, dường như đã kéo theo sự thay đổi của rất nhiều thứ, nàng cũng không rõ bây giờ mọi chuyện có xảy ra theo quỹ đạo vốn có của nó hay không nữa.

“Phạm Trường An.” Đỗ Thu Nương híp mắt, nghiêm túc cảnh cáo, “Chàng phải thi đậu Cử nhân cho ta, nếu không ta sẽ bỏ chàng ngay!”

Gió lạnh bỗng dưng nổi lên khắp bốn phía, vừa rồi Phạm Trường An còn cảm thấy bộ dáng Đỗ Thu Nương vùi đầu vào ngực hắn, cảm giác bất lực khiến người ta đau lòng, giờ đã cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng. Tại sao vậy?

Đỗ Thu Nương mỉm cười, cho thấy tâm tình của nàng đã khá hơn nhiều. Phạm Trường An rụt cổ một cái, nhắm mắt nói “Ừ.” Xong hắn lấy khăn tay ra lau mặt nàng cho sạch sẽ, rồi khom người xuống nói, “Lên đi, ta cõng về!”

“Tự nhiên cõng ta làm gì?” Đỗ Thu Nương nghi ngờ hỏi. Phạm Trường An rống, “Bảo nàng lên thì cứ lên, dài dòng chi vậy?”

Hừ, Phạm Trường An này, lá gan càng ngày càng lớn ha! Đỗ Thu Nương vừa nghĩ thầm vừa nhanh chóng nằm úp lên lưng Phạm Trường An. Nàng vừa lên, hắn đã vui vẻ hét to, “Trư Bát Giới cướp được nương tử rồi!”

Đỗ Thu Nương cười đến ngả nghiêng ngả ngửa, giờ mới biết Phạm Trường An muốn chọc cho nàng vui lên. Nàng dần thả lỏng, ôm cổ hắn, thản nhiên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của thôn dân trên suốt con đường về nhà.

Nhiều năm sau, khi Phạm Trường An đã già tới mức cõng không nổi Đỗ Thu Nương nữa, khi hai người đã có nhi tử tôn tử thành đàn, Phạm Trường An ngồi dựa vào người Đỗ Thu Nương, nhàn nhã phơi nắng, oán trách, “Kiếp trước nhất định là ta đã thiếu nàng rất nhiều tiền, nên đời này mới bị nàng nắm mũi kéo đi như vậy, giữ chặt tới mức ta chẳng thể động đậy được tí nào!”

Lúc đó, Đỗ Thu Nương nhéo lỗ tai Phạm Trường An đến khi hắn đau tới mức phải gào khóc, nàng mới vui vẻ cười tươi. Chỉ có nàng biết, kiếp trước, nàng thiếu hắn, nên kiếp này hắn mới bị cột chặt vào nàng như vậy, dính suốt cả đời.

Là ai nợ ai? Ai phải trả?

Đỗ Thu Nương đang cảm thấy rất hạnh phúc.

Sau giờ cơm chiều, Đỗ Nhược Lan đột nhiên tới để trả lại vật Phạm Trường An đã tặng cho Đỗ lão hán lúc sáng. “Phụ thân nói, phụ thân không thể nhận cái này, chỉ cần tỷ phu đối xử tốt với đại tỷ là được.” Đỗ Nhược Lan nói, rất tò mò không biết rốt cuộc Phạm Trường An đã tặng cái gì.

“Cái gì vậy?” Đỗ Thu Nương hỏi.

“Muội cũng không biết, phụ thân vừa nhìn thấy đã lập tức kêu muội đem đi trả.” Đỗ Nhược Lan nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân khi mở miếng vải rách này ra, thì càng tò mò hơn, nhưng giờ trong nhà đang có chuyện phải chạy về ngay. Đỗ Nhược Lan thấy Đỗ Thu Nương có vẻ muốn hỏi lại thôi, bèn nói “Kim Bảo bị phụ thân nhốt trong phòng chứa củi rồi. Phụ thân nói nếu Kim Bảo vẫn đòi cưới Tô quả phụ kia thì sẽ để nó chết đói trong đó luôn!”

“Đói chết đáng đời!” Đỗ Thu Nương mạnh miệng nói.

Đỗ Nhược Lan đi rồi, Đỗ Thu Nương bèn hỏi Phạm Trường An, “Đây là cái gì vậy?”

“Ta cũng không biết.” Phạm Trường An đáp “Là tổ mẫu đưa cho ta.”

Đỗ Thu Nương nghe vậy, bèn cẩn thận mở miếng vải bọc ra xem thử. Sau khi nhìn thấy vật được gói trong đó, nàng cũng ngây ngẩn cả người. Bởi vì trong đó là hai gốc Nhân sâm hoàn chỉnh có vẻ khá lâu năm.

Gần thôn An Bình có một ngọn núi gọi là Ngưu Đầu, mọi người đều đồn núi Ngưu Đầu có linh khí đầy đủ nên trên đó nhất định có Nhân sâm tốt, vì vậy người trong thôn lúc nào rảnh đều sẽ lên núi tìm thử. Ngay cả phụ thân nàng cũng đi, rồi tìm được mấy củ, nhưng chất lượng tuyệt đối không thể so với hai củ này được. Dù vậy phụ thân nàng đã bán được mấy lượng bạc chứ không ít.

Lúc trước phụ thân Trương Nguyên Bảo cũng là nhờ đào được một gốc Nhân sâm chất lượng tốt mới giàu lên trong chớp mắt, cho nên Đỗ Thu Nương không ít thì nhiều cũng biết cách phân biệt Nhân sâm nào là loại tốt. Hai củ này, vừa dài vừa to lại đều, chắc, sáng bóng, vừa nhìn đã biết không phải loại thường. Khó trách phụ thân nàng không chịu nhận. Thứ tốt thế này, chỉ cần một củ cũng đã đủ phát tài rồi, chứ nói chi là hai.

“Đây là của tổ mẫu đưa cho chàng?” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi, rồi kéo Phạm Trường An đi tìm Phạm lão phu nhân.

Phạm lão phu nhân vừa thấy, đã lập tức đẩy hai gốc Nhân sâm tới trước mặt Phạm Trường An, nói “Lại đi tặng đi!”

Cứ vậy tặng trả tặng trả khoảng ba lượt, hai lần đầu Đỗ lão hán trả về, lần cuối cùng, Phạm Trường An bị chặn ở cửa không cho vào luôn. Đỗ Thu Nương khó hiểu hỏi “Tổ mẫu, nếu…..” ý nàng muốn hỏi Phạm lão phu nhân, trong tay có thứ có thể biến ra vàng, tại sao vẫn thích ở trong căn nhà rách nát thế này?

Phạm lão phu nhân nghe vậy, đứng lên, đi tới cái tủ đựng y phục đã hết sức cũ kỹ, lấy ra một cái hộp khắc hoa đã tróc gần hết lớp sơn bên ngoài.

Thật ra, thời gian qua Phạm lão phu nhân luôn quan sát Đỗ Thu Nương. Phạm Trường An mua cho nàng hai bộ y phục tốt, nàng nhìn chằm chằm không buông tay, nhưng hôm đó nàng mang bọc y phục đi lên trấn, lúc về vẫn mặc áo vải thường, trong tay lại có một món điểm tâm cho Phạm lão phu nhân.

Phạm lão phu nhân thầm nghĩ: nha đầu này tâm tính tốt, lại siêng năng chịu khó, còn Đỗ lão hán trông có vẻ thô kệch, nhưng về bản chất thì cũng là người thật thà, như vậy, dù bà có ra đi, cũng yên tâm hơn.

“Nay Trường An đã thành thân, việc quán xuyến nhà cửa ta giao lại cho con, để ta khỏi phải lớn từng này tuổi rồi còn phải lo nghĩ này nọ. Mấy năm nay Trường An kiếm được không ít tiền, tất cả đều ở đây, con xem thử đi.” Phạm lão phu nhân vừa nói vừa đẩy cái hộp khắc hoa kia tới trước mặt Đỗ Thu Nương.

Đỗ Thu Nương nhìn cái hộp, kinh ngạc nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là hộp đựng bạc? Trong khi nàng đang đoán thầm thì Phạm lão phu nhân lại phán thêm một câu chấn động nữa, “Trong này có một trăm lượng bạc, con cất kỹ đi!”

Đỗ Thu Nương run run nhận lấy cái hộp, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ: trời ạ, Phạm Trường An là phú ông đó! À, nếu Trường An là phú ông, vậy chẳng phải nàng chính là thái thái nhà phú ông sao……

Một trăm lượng bạc có giá trị bao nhiêu?

Có thể ví nôm na thế này: ở Đại Tề, một trăm lượng bạc là hai năm bổng lộc của một Tri huyện thất phẩm; là số bạc đủ để cả nhà nàng gồm sáu miệng ăn sống no ấm thiệt nhiều năm, hoặc đủ để mua vài mẫu ruộng tốt. Thiết thực hơn, một trăm lượng bạc, nếu đổi thành bánh mì trắng thì đủ cho nàng ăn đến chết còn không hết…… di;ễn.đ:àn/lê,qu”ý,đô'n Đó là những khái niệm Trương Nguyên Bảo từng nói cho nàng biết ở kiếp trước. Dù gì nàng cũng là người từng lên trấn trên ở, so với rất nhiều người cả đời chưa thấy qua thỏi bạc nó tròn méo thế nào thì xem như nàng là người đã được ‘ tiếp xúc’ với vàng và bạc. Nhưng đây là thôn An Bình! Trong thôn An Bình có một phú ông ‘ẩn nấp’, phú ông đó chính là phu quân Phạm Trường An của nàng?!

Đỗ Thu Nương vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ sống kham khổ trong một thời gian dài, ai dè đã bị số bạc bất ngờ xuất hiện này đập trúng đầu, hôn mê.

Đỗ Thu Nương nhìn những thỏi bạc sáng bóng trong hộp, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

Phạm Trường An làm thế nào kiếm được nhiều tiền như vậy? Hơn nữa, nếu nhà họ hắn có tiền, hẳn nên mua một căn nhà tôt hơn, hoặc sắm sửa đồ đạc trong nhà nhiều một chút, sao phải ở trong căn nhà rách nát đã lâu này?

Quan trọng là, Phạm Trường An có nhiều tiền như vậy, lo gì không kiếm được nương tử, mắc gì phải cưới nàng? Rốt cuộc hắn còn những bí mật nào mà mà nàng không biết?

Đỗ Thu Nương đang rối rắm suy nghĩ thì Phạm lão phu nhân tựa như đã rất mệt mỏi, phất tay để nàng ra ngoài. Lúc ra cửa, nàng gặp Phạm Trường An đang ủ rủ vì bị Đỗ lão hán đuổi về. Nàng lập tức nhéo tai hắn kéo vào phòng của hai người.

Phạm Trường An bị đau, hô to “Buông ra, buông ra! Thu Nương buông ra!”

Đỗ Thu Nương đặt cái hộp gỗ xuống bàn, chỉ vào nó hỏi “Tổ mẫu nói, tất cả đều là do chàng kiếm được?”

Phạm Trường An ngạc nhiên nhìn mấy thỏi bạc trong hộp, hồi lâu mới định thần lại, đáp “Trước giờ bạc ta kiếm được luôn do tổ mẫu giữ, ta cũng không rõ lắm là đã được bao nhiêu!”

Không rõ lắm…… không rõ lắm??

Thì ra Trường An cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền? Cũng không biết mình đã là phú ông? Đỗ Thu Nương bỗng nhớ tới hai bộ y phục nàng đã sống chết đòi trả lại kia, tự nhiên tức muốn ọc máu, sớm biết thì nàng đã chẳng trả lại mà còn mua thêm vài bộ ấy chứ!

“Vậy,bộ đó cũng là do chàng mua?” Đỗ Thu Nương chỉ vào bộ giá y nàng đã cất kỹ trong rương, hỏi. Phạm Trường An gật đầu đáp, “Ừ!”

Bộ đó tốn biết bao nhiêu tiền chứ?! Đỗ Thu Nương ngồi phịch xuống ghế, nhìn hai gốc Nhân sâm, lại nhìn căn phòng lụp xụp của hai người, nghi ngờ nàng đang nằm mơ giữa ban ngày.

“Trường An, chàng đã kiếm tiền này bằng cách nào?” Đỗ Thu Nương hỏi.

Phạm Trường An không vội đáp, đi lại tủ đựng đồ, kéo một ngăn tủ ra, lập tức có cả đống Nhân sâm nhỏ ào ra, còn lẫn một ít thảo dược khác.

“Lúc nhỏ, Lâm đại phu luôn dẫn theo ta vào rừng hái thuốc, nhờ vậy lâu dần ta cũng biết được nhiều loại, có điều trong số đó chỉ có Nhân sâm này là đáng tiền nhất!” diagễn.đàn/lê,qrm/ý,đônn Phạm Trường An cười nói tiếp, “Ta lớn đến từng này mà mới chỉ đào được có ba gốc này. Nhân sâm tốt, giao hết cho tổ mẫu rồi. Không ngờ, tổ mẫu đưa lại cho ta cất hai củ.”

Phạm Trường An nói nhẹ như gió thổi, nước chảy, Đỗ Thu Nương lại như có sấm sét giữa trời quang: có vài người cả đời chẳng đào được một gốc tốt nào, thí dụ như phụ thân nàng. Lại có một số người, như có thần giúp, may mắn tới mức đào được tận ba gốc.

Đỗ Thu Nương nhìn vào đống Nhân sâm nhỏ nhỏ trong ngăn tủ của Phạm Trường An, đột nhiên cảm thấy, nàng đã nhặt được một tướng công không những là một thỏi vàng mà còn là một ‘khối may mắn’.

Hai người thành thân nhiều ngày như vậy, đến giờ Phạm lão phu nhân mới giao bạc cho nàng giữ, chứng tỏ thời gian qua vẫn luôn khảo nghiệm khả năng và tính tình của nàng. Nhưng tại sao lại là hôm nay?

Đỗ Thu Nương đột nhiên nhớ ra hôm nay mặt Phạm lão thái thái đỏ một cách bất thường, sợ hãi, lập tức cởi tạp dề ra quăng cho Phạm Trường An, rồi vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Lâm Nguyên Tu đang phơi thuốc trước sân. Đỗ Thu Nương xông tới bắt lấy tay Lâm Nguyên Tu, hỏi thẳng “Lâm đại phu, sức khỏe của tổ mẫu ta thế nào rồi?”

Lâm Nguyên Tu bị siết đau, sững người một lúc mới phản ứng kịp nói, “Buông ta ra trước đã, để từ từ ta nói cho nghe!”

Thật ra mấy năm nay sức khỏe của Phạm lão phu nhân càng ngày càng kém, bệnh cứ tái đi tái lại nhiều lần hành, hao mòn sức khỏe, nên không vì còn lo cho Phạm Trường An, có lẽ Phạm lão phu nhân đã ra đi thanh thản từ sớm rồi. Lần gần nhất, Phạm lão phu nhân đã nhờ Lâm đại phu lừa Phạm Trường An nói mình đã khỏe lại, thực ra là đang dùng thuốc mạnh để kéo dài hơi tàn. Khuôn mặt đỏ một cách khác thường của Phạm lão phu nhân cũng là do dùng thuốc mạnh mà ra.

Lão thái thái tranh thủ kêu Phạm Trường An cưới Đỗ Thu Nương, cố gắng gắng gượng qua ba bốn ngày này. “Bệnh của tổ mẫu ta có thể trị khỏi không?” Đỗ Thu Nương lo lắng hỏi.

“Phải xem quyết định của lão thái thái thôi!” Lâm Nguyên Tu suy nghĩ một chút, quyết định nói cho Đỗ Thu Nương biết một chuyện.

Trên đường về Đỗ Thu Nương cứ nghĩ mãi, có lẽ là vì ngày đó nàng đến nhà Phạm Trường An giúp hắn chăm sóc Phạm lão phu nhân mới khiến Phạm lão phu nhân chọn nàng. Còn tên ngốc Phạm Trường An kia, có lẽ cưới nàng chỉ vì nghe lời lão thái thái thôi……..