Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 46



Giờ phút này giai nhân đang đứng đưa lưng về phía Trương Nguyên Bảo, áo ngoài rớt ra để lộ bả vai, mơ hồ thấy được trên làn da trắng nõn có rất nhiều vết hằn đỏ, khiến người ta không nhịn được muốn tiến sờ một cái. Trương Nguyên Bảo đứng yên tại chỗ ngắm. Giai nhân bỗng quay đầu lại, giật mình vội kéo áo lên, kinh hô, “Công tử, sao ngài lại ở đây?”

Trương Nguyên Bảo chỉ mới được ngắm một xíu sao đủ thỏa mãn, thấy giai nhân kinh sợ, lại càng thấy trong người khô nóng hơn, vội tiến lên cười nói, “Ta nghe quản gia nói nàng bị thương, nên vội tới đưa chút thuốc cho nàng bôi.” Dứt lời, tay hắn đã sờ lên tay Trương Bác Hưng.

Trương Bác Hưng vội vàng lui một bước thẹn thùng nói, “Công tử đối xử với hạ nhân thật là tốt!”

Trương Bác Hưng vừa nói vừa thầm hận không thể phủi sạch chỗ vừa bị Trương Nguyên Bảo sờ vào. Lúc Trương Bác Hưng ngẩng đầu lên, thấy mắt Trương Nguyên Bảo sáng tới mức dọa người, háo sắc lồ lộ. Nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ là một công tử nho nhã dịu dàng, cười một tiếng, rồi áy náy nói, “Đỗ cô nương tính tình không tốt, mấy ngày tới nàng chớ xuất hiện chọc giận nàng ta nữa! Ta thay nàng ta nhận lỗi với nàng vậy. Ta thấy nàng khó mà bôi thuốc lên lưng được, thôi để ta bôi giùm cho….”

“Việc này…. Không được đâu!” ‘Tiểu nha hoàn’ thẹn thùng nói. Trương Nguyên Bảo lại tiến thêm một bước, “Cô nương đừng sợ, ta không phải là người xấu đâu!”

Trương Bác Hưng nghe xong, thầm xì một tiếng khinh miệt, câu mào đầu bọn háo sắc lừa gạt mấy tiểu cô nương nhà lành hay nói chẳng phải là câu này sao?

Trương Bác Hưng thấy Trương Nguyên Bảo muốn động tay động chân, bèn tránh trái né phải lung tung. Nhưng như vậy lại càng kích thích ý muốn chinh phục của Trương Nguyên Bảo, cho rằng ‘tiểu nha hoàn’ đang muốn lạt mềm buộc chặt. Mới đầu hắn còn dụ nói giúp nàng bôi thuốc, sau khi bị cự tuyệt lại ba hoa về tương lai xa xôi, dùng lợi để dụ dỗ.

Thấy tiểu nha hoàn quyết không chịu, Trương Nguyên Bảo lại càng muốn bắt vào tay hơn. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn cứ thấy trong người khô nóng hơn bình thường nhiều, cả vật đó cũng hưng phấn đặc biệt nhanh. Lúc này Trương Nguyên Bảo đang trong trạng thái hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc hắn nhận ra mình đang làm gì thì tay hắn đã bắt lấy vạt áo của giai nhân, “Mỹ nhân à, ta rất thích nàng! Lần đầu tiên thấy nàng thì đã nhìn không chớp mắt! Ngày mai ta sẽ đi nói với Đại công tử tặng nàng cho ta…. Ta sẽ yêu thương nàng suốt đời….”

Lúc này, Trương Nguyên Bảo cảm thấy tiểu nha hoàn trước mắt chẳng khác gì tiên nữ trên trời, nếu không chiếm được, hắn sẽ không sống nổi. Trong người hắn như có một ngọn lửa đang phừng cháy, không làm chuyện đó thì không cách nào dập lửa được. Tiểu nha hoàn lại còn cười duyên mê hoặc hắn, khiến hắn càng mê muội hơn.

Đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì giai nhân đã cởi áo tháo thắt lưng, một mảng da thịt trắng như tuyết xuất hiện trước mặt hắn, còn có mùi cơ thể thơm ngát. Lúc này, hắn bỗng phát hiện nhất định là hắn đã uống hơi nhiều ở chỗ Đỗ Thu Nương, say rồi, nên mới không cách nào thấy rõ mặt giai nhân được, nhưng khát vọng nguyên thủy trong cơ thể khiến hắn muốn càng nhiều hơn….

Trong phòng dần truyền ra từng hồi rên rỉ xen kẽ tiếng thở dốc, càng ngày càng to. Nhóm người đứng canh trước cửa phòng theo lệnh Trương Nguyên Bảo đều nghe thấy.

Bọn họ nhìn nhau, thầm mắng: tên khốn Trương Nguyên Bảo kia vốn còn thấp hèn hơn bọn hắn, không biết vì sao có được yêu thuật biết trước chuyện tương lai, bỗng chốc trở thành nghĩa tử của Tả thừa tướng, từ đó cáo mượn oai hùm, thành chủ tử bọn hắn. Lúc này hắn ở trong đó chơi đùa mỹ nhân, bọn hắn lại phải đứng ngoài cửa uống gió suông.

Thật không cam lòng!

Đi đầu là một hán tử mặt đầy râu tên Triệu Cửu, biết Trương Nguyên Bảo đang làm trò gì bèn hô hào mấy người còn lại đi vào phòng uống chút rượu cho ấm người. Mấy người còn lại hưởng ứng, kéo nhau đi hết, được nửa đường thì cả bọn gặp Đỗ Thu Nương. Triệu Cửu thấy mặt nàng hầm hầm đầy sát khí, mấy người Trương Nguyên Bảo phái đi giám thị nàng đều sợ hãi cách một khoảng.

Triệu Cửu bèn kéo một người trong đó hỏi nhỏ, “Có chuyện gì à?”

“Cô nãi nãi này cứ la hét đòi gặp Trương công tử, tới phòng Trương công tử lại không thấy người, bèn phát điên ném đồ lung tung, thấy cái gì quý là ném cái đó! Vừa rồi còn nói chắc chắn Trương công tử đã đi kiếm con hồ ly tinh kia, ồn ào muốn tới bắt gian! Nữ nhân hung hãn như vậy quả là hiếm thấy!”

Triệu Cửu nghe xong cười ha hả nói, “Chúng ta ở trong cái hành cung vắng vẻ này, đường đi chín cong mười quẹo, người bình thường muốn trốn cũng không dễ chứ đừng nói người luôn bị giám thị cả ngày! Họ Trương kia tự nhận ả điên này là biểu muội thân ái của hắn, bày trò giận dỗi liếc mắt đưa tình, làm hại mấy huynh đệ chúng ta ngủ không ngon giấc! Các ngươi cũng đi theo bọn ta vào phòng uống rượu cho ấm người đi, kệ họ!”

Mấy người nghe cũng có lý, bèn quyết định chỉ để hai người trông coi Đỗ Thu Nương, còn lại đều nhập bọn đi uống rượu hết.

Đỗ Thu Nương đến trước phòng của nha hoàn kia, nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức giận dữ đá văng cửa phòng vọt vào. Hai kẻ được phân ở lại canh chừng nàng là Tần Giáp và Tần Ất không tiện theo vào, đành đứng chờ ngoài cửa. Từ trong vọng ra tiếng Đỗ Thu Nương mắng Trương Nguyên Bảo là kẻ phụ lòng, lôi mười tám đời tổ tông nhà hắn ra thăm hỏi một lần, xen lẫn là tiếng khóc của nha hoàn kia và tiếng kêu gào của Trương Nguyên Bảo. Tần Giáp và Tần Ất núp trong một chỗ tối khuất gió, nghe vậy chỉ biết lắc đầu than: nữ nhân họ Đỗ này mạnh mẽ quá!

Ầm ĩ như vậy kinh động đến không ít nha hoàn trong sân, tất cả đều ra xem náo nhiệt. Cũng có người thức thời chạy đi mời quản gia tới. Quản gia đứng ngoài cửa nghe một hồi, lắc đầu nói than, “Nữ nhân này thô tục không chịu nổi!” Dù sao hiện tại Trương Nguyên Bảo cũng mang tiếng là chủ tử, bọn họ phải giữ gìn chút ít mặt mũi cho hắn nên không một ai dám vào can.

Quản gia kêu ai về phòng nấy, không cho mọi người tụ tập bàn tán nữa, rồi đứng ngoài cửa hô một tiếng, “Trương công tử!”

Trong phòng chỉ truyền ra một tiếng “Cút!” hung hăng của Trương Nguyên Bảo. Quản gia sờ sờ mũi, quyết định để bọn họ tiếp tục muốn làm gì thì làm, phân phó hai người Giáp Ất tiếp tục canh ngoài cửa, còn lại giải tán hết.

Hai người Giáp Ất vui vẻ đứng nghe, coi như đang xem hài kịch. Không lâu sau, Đỗ Thu Nương đã bụm mặt khóc chạy ra, tiếp sau đó là tiểu nha hoàn với y phục xốc xếch cũng cúi đầu che nửa xông ra khỏi phòng.

Giáp Ất buồn cười, tò mò muốn vào trong nhìn thử, thì Trương Nguyên Bảo đã khép cửa lại, quát lên, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đuổi theo cho ta!”

Giáp Ất không hề phát hiện tối nay giọng Trương Nguyên Bảo hơi lạ. Hai người cho là Trương Nguyên Bảo thẹn quá nên giận cá chém thớt quát họ, cười cười đuổi theo Đỗ Thu Nương. Giáp Ất vừa chạy được một đoạn đã thấy bóng người lóe lên trước mặt, thấy rõ người tới là Triệu Cửu thì hai người bèn cười kêu “Triệu Cửu”, chưa kịp dứt lời thì đã bị đánh một cái lên gáy, lập tức ngã xuống đất.

Không lâu sau, Đỗ Thu Nương bước ra từ trong bụi cỏ gần đó, thấy mặt ‘Triệu Cửu’ cũng giật mình, nghe Trương Bác Hưng hung hăng nhéo Triệu Cửu mắng, “Khốn kiếp! Sao ngươi có thể trơ mắt nhìn lão tử suýt nữa thì tên thối tha kia bị cường bạo chứ? Nếu lão tử mà xảy ra chuyện gì, dù xuống suối vàng ta cũng sẽ đi tìm nương ngươi tố cáo!”

Đỗ Thu Nương vốn đang ngạc nhiên sao Trương Bác Hưng lại có vẻ thân thiết với một thị vệ trong đây, bèn tò mò nhìn kỹ Triệu Cửu, tuy là một đại hán mặt đầy râu ria, da ngăm đen, nhưng đôi mắt kia……

Một đôi mắt đầy vẻ ngây ngô ngờ nghệch, không phải Phạm Trường An nhà nàng thì còn có thể là ai?

Đỗ Thu Nương xúc động, hung hăng véo tay Phạm Trường An, mắng, “Đồ khốn! Sao bây giờ chàng mới tới chứ?!”

Tình cảnh hiện tại là: hai tay của đại hán râu ria ‘Triệu Cửu’, phải treo một công tử tuấn tú, trái treo một thiếu phụ hung hãn.

Trương Bác Hưng vốn tưởng rằng Phạm Trường An sẽ an ủi hắn được vài câu. Nào ngờ, Phạm Trường An đã nhanh chóng hất tay hắn ra, ôm Đỗ Thu Nương ôm vào lòng an ủi, “Ta ở đây, vẫn luôn ở đây….”

Trương Bác Hưng thầm mắng một câu: nương nó, Phạm Trường An khốn kiếp không trượng nghĩa! Nhưng ngẫm lại, nương của Phạm Trường An chẳng phải là cô cô hắn sao? Tự dưng lại đi mắng cô cô, thật là bất hiếu!

Nghĩ vậy, Trương Bác Hưng đành nuốt câu mắng vào bụng lại, đen mặt nói, “Có gì thì về nhà rồi nói tiếp! Chúng ta mau đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng!”

Lúc này Phạm Trường An mới chịu buông Đỗ Thu Nương ra. Ba người thống nhất phải tranh thủ thời gian chạy trốn. Đỗ Thu Nương vẫn không bỏ được cuốn sổ kia, đang định chạy vào phòng tìm lại thì Trương Bác Hưng đã móc từ trong ngực ra một cuốn sổ hỏi, “Muội muốn tìm cuốn này phải không? Ta thấy hắn giấu rất kỹ, nghĩ nhất định là thứ rất quan trọng, bèn lấy theo luôn!”

Đỗ Thu Nương gật đầu, vội vàng giật lấy cất kỹ trong ngực.

Lúc đi, Phạm Trường An bỗng nhìn chằm chằm cây đao và cái đèn lồng trong tay. Trương Bác Hưng thầm than: hai vị tổ tông này đúng là không để người ta bớt lo được!

Trương Bác Hưng vội kéo tay Phạm Trường An nói, “Chúng ta đã đáp ứng với thái tử, nhất định không được gây phiền phức. Chuyện giết người phóng hỏa, tuyệt đối không thể!”

Lúc này Phạm Trường An mới thôi ý tưởng điên cuồng đi.

Bảy tám người vừa rồi đi uống rượu với ‘’Triệu Cữu’ cũng đã bị hắn đánh ngã. Lúc này là lúc canh gác ở đây lơi lỏng nhất.

‘Triệu Cửu’ đi tìm quản gia, nói Trương công tử có việc gấp phải đi ra ngoài, kêu quản gia chuẩn bị một cỗ kiệu. Quản gia tưởng thật, vội vàng đi sắp xếp.

‘Triệu Cửu’ đi đầu, Trương Nguyên Bảo nằm bất tỉnh trong kiệu với Đỗ Thu Nương. ‘Triệu Cửu’ cười nói ha hả như thường với mọi người trên đường đi, ung dung tiến thẳng ra ngoài hành cung.

Đoàn người đi được một khoảng xa, Đỗ Thu Nương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhận ra sau lưng nàng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Sau đó, Phạm Trường An và Trương Bác Hưng tìm cách đưa Đỗ Thu Nương đến chỗ Phạm lão thái thái xong lại nói phải quay về hành cung.

Vừa rồi Đỗ Thu Nương tuy hận tới mức không thể đập chết Trương Nguyên Bảo, nhưng cũng biết giết người trong hành cung của Thục phi là chuyện lớn, sẽ bị nghiêm tra, lúc đó Phạm phủ cũng chẳng sung sướng gì cho cam. Nàng là thê tử của Phạm Trường An, lại bị người bắt đi mười mấy ngày, làm lớn chuyện ra, với nàng, Phạm Trường An, và cả Phạm phủ đều không được ích lợi gì.

Phạm Trường An vuốt ve mặt Đỗ Thu Nương, nói nhỏ, “Không sao đâu! Ta đi một lát sẽ về ngay! Nàng và tổ mẫu tâm sự đi, chớp mắt mấy cái là ta lại xuất hiện rồi!” Dứt lời, vội vàng ra cửa.

Phạm lão thái thái thấy Đỗ Thu Nương có vẻ vô cùng mệt mỏi bèn hỏi thăm đôi câu rồi kêu nàng nhanh đi nghỉ ngơi sớm.

Đỗ Thu Nương ngồi một mình trong phòng, nghĩ lại mấy ngày nay cứ như một giấc mơ, lòng vẫn còn sợ hãi, vội móc cuốn sổ trong ngực ra vuốt vuốt, vừa hận Trương Nguyên Bảo vô liêm sỉ, vừa thầm may mắn hắn không đụng đến nàng. Suy tư một hồi, tinh thần bị kéo căng như dây đàn trong mấy ngày nay của nàng rốt cuộc được thả lỏng, mơ mơ màng màng thiếp đi. Nhưng trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt của Phạm Trường An, lúc lại biến thành mặt của đại hán râu ria Triệu Cữu.

Đỗ Thu Nương bỗng bật người dậy, mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Phạm Trường An chết tiệt!”

Cái câu “Ta ở đây, vẫn luôn ở đây’ của hắn không phải chỉ để an ủi nàng, mà rõ ràng là sự thật.

Lúc nàng gặp Trương Bác Hưng, thì Phạm Trường An cũng đã là đại hán râu ria ‘Triệu Cữu’, hoặc có lẽ hắn còn tới hành cung từ sớm hơn nữa. Hèn chi lúc ấy nàng luôn cảm giác đại hán kia cứ nhìn nàng chằm chằm, có điều nàng đang buồn phiền trong lòng nên không chú ý tới. Thì ra Phạm Trường An đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa hết rồi, vẫn tàn nhẫn không nói với nàng, hại nàng sống trong lo lắng hãi hùng tới tận hôm nay. Nàng vốn nghĩ rằng Trương Bác Hưng có năng khiếu diễn xuất, giả nữ không hề để lộ chút sơ hở nào, không ngờ, Phạm Trường An nhà nàng mới là cao thủ chính hiệu.

“Chờ chàng trở lại, xem ta có dạy dỗ chàng một trận nên thân không!” Đỗ Thu Nương ngây ngốc nở nụ cười, khóe mắt lại ươn ướt, khiến nàng vừa yêu vừa hận, chỉ có thể là Phạm Trường An mà thôi!

Lúc này, Phạm Trường An ngu ngốc đang ở đâu?