Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 13: Buổi Sáng



Khi bình minh vừa ló dạng ở chân trời, Mạc Lệ Quyên thức dậy theo thói quen của kiếp trước.

Lúc này làn sương vẫn còn ẩn trong không khí nhưng cô không thấy lạnh chút nào, chẳng những vậy mà còn cảm thấy âm ấm, nong nóng nữa là đàng khác.

Cánh tay của Lý Cường vẫn đang ôm choàng lấy cơ thể của vợ, tư thế của cả hai như cặp song sinh liền thể, không ai có thể tách rời.

Vợ chồng già với nhau, nhưng Mạc Lệ Quyên vẫn không khỏi cảm thấy thẹn thùng, trong lòng lại dâng lên từng trận ngọt ngào khó tả.

Kiếp trước anh cũng như vậy, cũng thích ôm cô mỗi khi ngủ, anh bảo rằng như vậy anh ngủ mới ngon.

Cô cẩn thận gỡ bỏ cánh tay của anh, nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa ra ngoài để vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bữa sáng.

Thiếu nữ chẳng hay biết được, người con trai nằm cạnh đã thức dậy từ bao giờ, nhưng có lẽ vì quá xấu hổ mà anh chẳng dám mở mắt, đánh phải vờ như bản thân đang ngủ say, chỉ có mỗi thính tai là lặng lẽ trở nên đỏ rực.

Bên ngoài, những tia nắng đầu ngày đã bắt đầu chiếu rọi. Đàn chim sẻ cũng ríu rít hát ca đón chào ngày mới.

Nằm thêm dăm ba phút, khi cảm thấy bản thân đã bớt ngượng ngùng, Lý Cường xuống giường đi đánh răng xúc miệng.

Sau đó anh vơ vội cây chổi, bận rộn quét trước quét sau.

Trong bếp, Mạc Lệ Quyên lấy một ít thịt heo nạc từ trong kho hàng, rửa sạch và băm nhỏ. Lấy một ít hành tím, băm nhuyễn và một ít hành cắt khúc.

Cô đặt chiếc nồi sắt lên bếp, cho một ít dầu ăn, đợi dầu nóng rồi bỏ hành tím vào phi cho vàng. Tiếp tục để thịt nạc đã băm vào, xào sơ, sau đó cho nước ngập hai phần ba nồi. Cuối cùng cho một lon rưỡi gạo đã vo vào nấu.

Lửa to nên chỉ mới ba mươi phút, nồi cháo đã chín đều.

Bọn nhỏ cũng đã được anh rể gọi dậy đánh răng rửa mặt.

Lý Cường tranh thủ lúc rảnh tay liền pha cho mỗi người trong gia đình một cốc sữa mạch nha nóng hổi, riêng cô bé Mạc Lệ San thì được anh cho một ly bữa bột tràn đầy dinh dưỡng.

Trời thu lành lạnh, thưởng thức một tô cháo hoa còn đang bốc khói nghi ngút, rồi thêm một ly sữa ngọt ngào, ngon còn gì bằng.

Sau khi ăn xong, Mạc Lệ Quyên mang rổ nấm hôm qua cô hái được ra phơi ở ngoài sào. Mạc Lệ Vân thì đi rửa bát, Mạc Lệ San thì lẽo đẽo theo chị tư.

Mạc Đình Sơn nhân dịp kéo theo Lý Cường chạy mất, không biết hai anh em họ lại làm cái gì, thần thần bí bí.

Mạc Lệ Quyên kệ họ, cô tiếp tục mang theo chiếc rổ tre lớn cùng với chiếc rìu, đi bộ ra bìa rừng.

Hôm nay Lý Cường ở nhà nên cô chỉ cần tìm củi và bó lại, anh sẽ giúp mang về, không cần cô qua lại nhiều lần.

Người ta nói rừng rậm là báu vật của thiên nhiên cũng không sai, chỉ một lát như vậy mà Mạc Lệ Quyên đã nhặt được một rổ nấm to. Đây là cô chỉ nhặt những loại mà mình quen biết, những loại không biết thì cô sợ có độc nên không dám đụng vào.

Theo thời gian trôi, ngoài nấm, củi gỗ, Mạc Lệ Quyên còn hái được một rổ rau dại.

Kiếp trước có một khoảng thời gian cực kỳ cơ khổ, thậm chí đến khoai lang chưng cơm mà không có để ăn, cô đã phải dựa vào rau dại để nuôi sống gia đình, mà chỗ cô sống thì làm gì có nấm, nên phải nói rằng cô nhận biết được rau dại còn nhiều hơn cả nấm.

Đến khoảng tám giờ, Mạc Lệ Vân dắt Mạc Lệ San ra tìm. Cô bé nhìn bó gỗ to mà chị hai đang bó lại, hỏi: "Em đem củi vô nhà nha chị hai?"

Mạc Lệ Quyên cười lớn: "Cô gái nhỏ của tôi ơi, bó củi này to như thế thì làm sao cô vác đi được."

Mạc Lệ Vân nghe chị nói cũng cảm thấy đúng, cô bé đứng đó mà rối rắm hồi lâu. Mạc Lệ San thấy vậy liền hì hục chạy đến, chổng mông, dùng hai cánh tay béo trắng mà nắm vào sợi dây đang buộc bó củi, sau đó dùng sức kéo.

Cô bé ham ăn ham làm này không nhìn lại, bó củi to gấp năm sáu lần cơ thể nhỏ của bé con thì làm sao mà bé kéo đi cho được.

Bởi vậy, khi Mạc Lệ San gồng đỏ cả mặt thì cả bó củi chẳng nhích được một phân nào. Trong một giây không nắm chặt, cô bé khiến sợi dây tuột khỏi tay. Vì dùng sức nhiều quá nên theo quán tính, bé con ngã một cái "bịch", bờ mông nhỏ chạm vào đất. Cả khuôn mặt nhỏ tràn đầy mờ mịt.

Người chị hai không lương tâm là Mạc Lệ Quyên ngồi đó mà cười ầm lên, khiến cô bé càng thêm ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì.

Chỉ có Mạc Lệ San xót em, nâng cô bé dậy, giúp em phủi đi lớp bụi đất dưới mông.

Mạc Lệ Quyên cười đã rồi, thấy Mạc Lệ San lại nóng lòng muốn thử sức với bó củi liền vội xua tay, đưa cho Mạc Lệ Vân cái rổ nấm và rau dại đã được chất đầy: "Thôi thôi, hai đứa mang thứ này về nhà cho chị là được rồi, còn củi thì đợi anh hai với anh ba về mà vác."