Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 17: Thỏ Thỏ Thỏ Một Hai Ba Bốn Mười Con Thỏ



Đợi ba anh em Mạc Đình Sơn dậy thì nồi cháo đã chín tới, có thể ăn rồi.

Phải nói sáng sớm ăn cháo đã thích rồi, mà còn thêm thịt ếch, cái loại thịt vừa mềm vừa có độ dai nhất định này, chỉ cần múc một muỗng để vào miệng rồi nhai, chẳng mấy chốc mùi thịt toả ra khắp não bộ, ngon còn gì bằng.

Cậu nhóc Mạc Đình Sơn tối qua còn ghét lấy ghét để thì bây giờ chẳng ngượng ngùng mà vùi mặt vào tô cháo to để húp.

Cô bé Mạc Lệ San còn híp cả mắt lại để thưởng thức, đôi chân ngắn trắng vừa múp vừa trắng như ngó sen của bé quơ qua quơ lại.

Dường như thức ăn ngon hơn mong đợi nên cô bé khi thì chép chép miệng, khi thì gật gật đầu, bộ dáng y hệt bà cụ non.

"Em còn có thể ăn mười tô to nữa!" Cô bé reo lên đầy đắc ý.

Tính tình Mạc Lệ Vân đằm thắm hơn em gái nhiều, nghe vậy liền dở khóc dở cười, chỉ chỉ lên tráng Mạc Lệ San mà mắng yêu: "Một tô còn không biết có hết không đấy, lo mà ăn đi này."

Thấy chị tư không tin mình, Mạc Lệ San tức quá, bé xoay người lại rồi trèo xuống khỏi ghế, sau đó đứng chống nạnh khoe chiếc bụng mỡ bé xíu: "Chị nhìn xem này, chiếc bụng của em bảo còn có thể ăn thêm mười tô nữa đấy!"

Hôm nay buổi sáng Mạc Lệ Vân đã mặc cho em gái chiếc áo khoác bông mà Mạc Lệ Quyên vừa may được, tuy vậy chẳng thể nào che khuất được cái bụng tròn vo có phần đột ra của em gái.

Giờ Mạc Lệ San lại làm động tác lắc tới lắc lui, trông đáng yêu vô cùng.

Cả nhà đều không nhịn được mà phì cười.

Cô nhóc thấy mọi người cười như vậy thì càng đắc ý, nhảy nhót đến bên cạnh Mạc Lệ Quyên, dùng đôi tay mum múp mà kéo lấy vạt áo của cô, nũng nịu: "Cháo ếch chị hai nấu ngon nhất trần đời!"

Thật sự, thật sự thì không có ai có thể cưỡng lại được trước sự đáng yêu này mà. Mạc Lệ Quyên cũng vậy, cô liền bế nhẹ em gái lên, thơm vào má cô một cái rõ to.

Căn nhà buổi sáng tràn ngập tiếng cười đùa.

Thiếu nữ mải mê hôn em mà không thấy được nét mặt của chồng mình. Anh chợt sa sầm khuôn mặt, nhìn không chớp mắt vào má Mạc Lệ San, ánh mắt đầy rối rắm khó hiểu, dường như có chút hâm mộ, có chút nóng lòng muốn thử, lại có chút ghen ghét.

Cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì mà hai thính tai của anh trở nên đỏ hỏn, chàng trai phải cuối đầu xuống giả vờ chuyên tâm húp cháo.

Bộ dáng có chút giấu đầu lòi đuôi này chỉ có Mạc Đình Sơn thấy được, vì vậy cậu liền vỗ vỗ bờ vai anh rễ, sẵn tiện cho anh một cái nụ cười đáng đánh đòn.

Đừng nhìn cậu nhỏ mà nghĩ cậu không biết gì, thật ra cậu biết hết đó nha.

Chiều hôm đó khi tất cả củi gỗ đã được kéo về nhà thì Lý Cường và Mạc Đình Sơn mỗi người vác một cái bao tải mang về nhà.

Bên trong vậy mà có đến tận mười con thỏ lớn bé không đồng đều.

Cả nhà ngạc nhiên mà mở to đôi mắt nhìn đám thỏ bị cột lấy chân đang được đặt ngay trước mắt.

Lý Cường còn vô cùng tự hào mà ưỡn ưỡn bộ ngực, cậu kể với cái giọng hào hùng: "Muốn nói tới tài bắt thỏ thì trong nhà này em đứng thứ hai không ai đứng số một, chỉ nhìn thấy con thỏ từ phía xa thì ở đây em đã làm sẵn thòng lọng, chỉ chờ con thỏ nhảy đến là chui đầu vô lưới..."

Giọng kể truyền cảm vô cùng, có lên có xuống khiến cả nhà chuyên chú nghe theo, Mạc Lệ San còn rất phối hợp kinh hô ngay những khúc gay cấn.

Bắt mấy con thỏ chỉ tốn một hai giờ mà cậu nhóc đứng đó vừa kể vừa múa võ minh hoạ hết một tiếng đồng hồ, thật là tài năng mà.

Mạc Lệ Quyên mặc kệ cậu khoe khoang với mấy đứa nhỏ, cô đi theo Lý Cường ra giếng nước, phụ giúp anh sơ chế thịt thỏ.

Nghe cậu nhóc nói thì hay lắm chứ cô biết thừa kẻ bắt được thỏ là anh rể cậu chứ chẳng ai khác, không thấy hôm trước cậu ấy đi cả buổi mà chẳng bắt được con thỏ nào lại làm cho quần áo lấm lem bùn đất sao. Lý Cường trước giờ làm gì cũng lẳng lặng làm xong chứ không bao giờ tranh công với ai, anh như vậy càng khiến cho bản thân hấp dẫn vô cùng.

Mặc dù những chuyện này kiếp trước cô đã biết nhưng bây giờ lặp lại...

Làm sao bây giờ, cô phát hiện bản thân càng yêu anh nhiều hơn rồi!

Cô len lén ngước mắt nhìn anh. Con mắt này, cái mũi này, cái miệng này,... không một thứ nào là không đẹp cả.

Chỉ là nhìn thôi thì đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi, càng mỹ mãn hơn là đây là người đàn ông của cô.

Mạc Lệ Quyên càng suy nghĩ thì trong lòng càng hân hoan nhảy nhót, cô gần như không thể khống chế được nhịp tim của mình.

Làm sao bây giờ! làm sao bây giờ?

Trong một phút không đè ép được cảm xúc, thiếu nữ liền ôm chầm lấy chàng trai từ phía sau lưng.

Hành động này của Mạc Lệ Quyên làm Lý Cường luống cuống, cơ thể anh cứng đờ một chút, sau đó đặt vội đám thỏ xuống đất, xoay người lại rồi ôm cô vợ nhỏ vào lòng.

Trời xanh mây trắng, giữa bầu không khí trong lành có một cặp tình nhân đang ôm nhau...

Dường như cả thế giới chỉ còn mỗi hai người bọn họ...