Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 26: Tin tức bệnh viện.



Bệnh viện Nhân dân số 1 tỉnh Ninh.

Bác sĩ Trương Nguyên vừa rời bàn mổ, trên đường có y tá đến báo: “Bác sĩ Trương, có gói chuyển phát nhanh cho anh.”

Trương Nguyên sững sờ, không nhớ ra mình đã mua gì. Khi đến phòng làm việc xem, anh ngạc nhiên: “Ơ! Sao lại là đồ tươi lạnh thế này?”

Nhìn người gửi — Tống Đàm.

Anh im lặng.

Các y tá xúm lại: “Bác sĩ Trương, anh mua cái gì thế?”

Trương Nguyên cười khổ: “Không phải tôi mua đâu, lần trước vụ tai nạn trên cầu, có một cô gái do tôi phụ trách, gửi đến cho tôi đấy.”

“Nhắc đến chắc các cô cũng nhớ, cô ấy bị kẹt trong xe, kéo mãi không ra, nhờ một người tốt bụng giúp đỡ, rồi được đưa vào viện mà chẳng bị sao cả!”

Thật may mắn!

Khi ấy mọi người đều bất ngờ và bàn tán mãi.

Với tư cách là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của anh, nhưng cô gái lại gửi quà đến, khiến Trương Nguyên cũng nhớ lại cuộc trò chuyện vài ngày trước giữa họ và có chút hiểu ra.

Chỉ là chuyện này, đúng là không dễ xử lý!

Các y tá thở dài: “Giờ bị kiểm tra nghiêm lắm... Bác sĩ Trương, anh xem thử đi. Đồ tươi không thể trả lại, anh tính giá rồi gửi lại tiền cho người ta, kẻo lại bị tố cáo thì phiền.”

Bác sĩ Trương cũng nghĩ như vậy.

Nhưng thời buổi này, làm bác sĩ cũng khó khăn tài chính, lỡ người ta gửi thứ đắt tiền thì biết tính sao?

Vừa nghĩ, vừa thấp thỏm mở gói ra.

Thùng xốp, túi đá khô, bao khí — bên trong bọc một nắm rau dại tươi xanh mơn mởn.

Có kèm một tờ giấy: Bác sĩ Trương, gửi anh ít rau dại mã lan từ quê tôi, mong anh nếm thử.

Mọi người: ...

Ý là, vận chuyển lạnh 30 tệ chỉ để gửi một nắm rau dại? Trương Nguyên vừa thở phào vừa cười khổ.

Ai cũng im lặng, cuối cùng gượng gạo nhận xét: “Chữ viết đẹp ghê.”

...

Trong khoa không có bí mật nào.

Chưa đến trưa, ai cũng biết bác sĩ Trương Nguyên bên khoa Ngoại đã nhận một nắm rau dại vận chuyển lạnh từ bệnh nhân, đường xa ngàn dặm, món quà tuy nhỏ mà tình cảm sâu nặng!

Lãnh đạo bệnh viện cũng cười: “Cô bé này, chắc thấy bác sĩ Trương có vẻ hơi lớn tuổi, nghĩ rằng anh ấy biết nấu ăn đây mà.”



“Anh ta độc thân, toàn ăn cơm căng-tin, tặng rau dại làm gì? Này này, bảo cậu Trương mang rau đến căng-tin, để mọi người cùng nếm thử đi!”

Nói thế, ai cũng vui vẻ cười.

Bác sĩ Trương cũng thấy vui.

Một nắm rau, chẳng thể tính là nhận hối lộ gì, là món quà gửi từ xa của người ta.

Dù không đáng giá, nhưng nhờ đó mà anh có thể ghi dấu tên mình trước lãnh đạo... Ôi chao!

Anh vui mừng mang rau đến căng-tin.

Đầu bếp vừa thấy đã phấn khởi: “Bác sĩ Trương, người ta thật lòng lắm đấy. Anh nhìn này, rau mã lan tươi ngon biết bao! Trời lạnh rồi, rau dại không dễ kiếm đâu, phải chọn kỹ mới có nắm rau thế này.”

“Trưa nay tôi trụng nước rồi trộn, mọi người nếm thử hương vị mùa xuân!”

Trương Nguyên hình dung: ở miền quê, gió lạnh quất vào da, một cô gái giản dị trong bộ đồ vải quê, cần mẫn tìm rau trên đồng ruộng... Tự dưng anh thấy xúc động.

Anh vội mở danh bạ, gửi tin nhắn, kèm theo bức ảnh của nắm rau.

“Chị Lục, Lục Xuyên dạo này phục hồi ra sao?”

“Chuyện là, trước đây gia đình yêu cầu giữ bí mật nên tôi không nói. Nhưng cô bé được Lục Xuyên cứu ra từ trong xe cứ tìm kiếm suốt, giờ còn gửi rau đến nữa.”

“Cô bé ở nông thôn, cũng là tấm lòng.”

“Nếu chị không muốn cho địa chỉ, thì ít nhất cho cách liên lạc cũng được. Cô bé nói lời cảm ơn rồi cũng yên tâm.”

Ơn cứu mạng, người ta chuyển viện mà không nói lời nào, không để lại chút tin tức.

Cô bé sao yên lòng được?

...

Bệnh viện Nhân Ái, Thủ đô.

Một người phụ nữ gầy gò ngồi trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, nhìn trân trân vào tường.

Bỗng nhiên, điện thoại reo lên liên tiếp.

Bà ngẩn ra, mở trang tin nhắn: đầu tiên là một tấm ảnh rau xanh mơn mởn đầy sức sống.

Xem tiếp tin nhắn sau, bà trầm ngâm.

Một lúc sau, bà gắng gượng gõ câu trả lời:

“Cảm ơn bác sĩ Trương, Lục Xuyên tình trạng hiện tại ổn. Nhưng bác sĩ bảo bị bỏng độ hai diện rộng do vụ nổ... Tôi không hiểu rõ, chỉ biết nếu trì hoãn thì có khả năng sau này không hồi phục được.”

“Dù có ghép da, rất có thể sẽ để lại sẹo...”

“Lục Xuyên nói rằng, dù sao cũng không thích ra ngoài, giờ dung mạo bị hủy, cứ ở nhà cũng đỡ phiền phức. Nhưng vì vết thương ở nhà phục hồi không tốt, nên quay lại viện.”



Nghĩ một lúc, bà xóa đoạn đó đi.

Chỉ trả lời đơn giản: “Cảm ơn bác sĩ Trương, hiện tại Lục Xuyên ổn định, chỉ là từ chối ghép da, vẫn đang hồi phục.”

“Cô bé trọng tình cảm, cũng chứng tỏ con tôi không cứu nhầm người. Thôi thì cứ cho cô ấy cách liên lạc của Lục Xuyên, số điện thoại và WeChat trùng nhau.”

Dù sao cũng là người trẻ, Lục Xuyên vốn không có bạn thân, biết đâu cô ấy có thể khuyên nhủ được.

Trong phòng bệnh kế bên, Lục Xuyên tỉnh dậy trong cơn đau, mở mắt khó nhọc.

Tóc đã cạo hết, cả bên má từ xương gò má trái đến trán đều dán gạc y tế.

Phần cổ bên trái cũng được băng kín, băng kéo dài xuống vai, lưng, thậm chí lan đến n.g.ự.c trước.

Cơ thể anh bị bộ đồ bệnh nhân che phủ kín đáo.

Anh với tay lấy điện thoại, trong tin nhắn cá nhân trên Weibo có đến 99+ tin chưa đọc.

Trong mục bình luận của bài thông báo tạm nghỉ, có hơn 20 nghìn lượt bình luận, toàn là người hâm mộ đòi cập nhật chương mới.

Lục Xuyên im lặng giây lát, cuối cùng vẫn thoát ra.

Mở WeChat, tin nhắn mới hiện lên.

“Lục Xuyên, con là nam đinh duy nhất của nhà họ Chu, từ khi trưởng thành lại âm thầm đổi sang họ khác, ba có thể tha thứ, nhưng con chỉ cần đổi lại là được. Nhưng con không nên lấy thân thể mình ra liều lĩnh như thế.”

“Ba nghe mẹ con nói con từ chối ghép da?”

“Không thể được! Con nhất định phải hồi phục! Con đẹp trai, con gái của chú Trương rất thích con. Nhà người ta chỉ có một con gái, gia sản cả triệu, con không thể bỏ qua cơ hội này!”

“Hơn nữa, nếu không có con trai thừa kế mấy trăm triệu tài sản của ba, chẳng phải mọi người sẽ cười ba sao?”

“Ba là cha ruột của con! Dù ba với mẹ con đã ly hôn, nhưng vẫn là vậy!”

“Ba nói cho con biết, nhất định phải phẫu thuật! Con gái của chú Trương tình sâu ý nặng với con, đến giờ vẫn chưa có bạn trai, chắc chắn đang chờ con hồi phục! Con đừng phụ lòng nó, càng không được phụ lòng ba!”

“Làm xong phẫu thuật, mau chóng trở về Ninh Thành.”

Lục Xuyên cười khẩy, làn da bị băng bó trên mặt kéo căng, cơn đau như cảnh báo anh về tình trạng hiện tại.

Anh cũng lục lại danh bạ, gửi một tin nhắn:

“Chào ông, ông Triệu bên Trung tâm Môi giới Hòa Hợp ở kinh đô phải không? Căn nhà mẹ tôi từng thích, tôi muốn mua, đứng tên mẹ tôi.”

“Làm phiền ông đến Bệnh viện Nhân Ái nhận tiền đặt cọc,

 tiện thể dẫn mẹ tôi đi xem lại, nói rằng tôi sắp xếp.”