Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 106



Đại bá nương liếc nhìn nàng ta nói: "Co rắm cứ thả."

Nhị tẩu trừng mắt sắc bén: " Nương, nương nói cái gì vậy? Nhà chúng ta sắp trở thành gia đình vừa làm ruộng vừa đọc sách, sao nương còn nói lời thô tục như vậy?"

Đại bá nương xùy một tiếng, trầm ngâm nhìn nhi tức: "Vậy ngươi thả hay không thả đây?"

Nhị tẩu nhất thời nghẹn họng không dám nhiều lời nữa, bóp chặt lòng bàn tay nhìn sắc mặt bà bà: "Con muốn gọi chất nhi bên nhà ngoại đến học, đi theo Thạch Đầu, Trụ Tử cùng nhau đọc sách."

"Nương, Bảo Nha có thể đồng ý không?"

"Ngươi muốn ta đi hỏi?" Đại bá nương nói.

Nhị tẩu có chút ngượng ngùng gật đầu.

Nàng không dám di hỏi. Đối với việc dạy chín đứa trẻ, mấy ngày nay ở nhà, nàng có thể thấy Trần Bảo Âm hao hết tâm tư như thể nào để dạy bọn trẻ biết chữ, mở rộng tầm nhìn của chúng, thật đúng là tan tâm tận lực.

"Nương, nương thấy có được không?" Nàng cắn răng, giống như dốc toàn lực: "Hạnh Nhi, Thạch Lựu, Đào Hoa đều là nữ hài tử, không học cũng không sao."

Nàng ta không có nữ nhi, chỉ có hai nhi tử là Thạch Đầu và Trụ Tử. Nếu không thì chẳng cần hỏi bà bà, cứ bảo nữ nhi nghỉ học là được.



Đạo lý rất đơn giản, Nhị tẩu là nghĩ như vậy, nếu Bảo Nha chỉ có thể dạy nhiều nhất là chín người, vậy thì thay một nữ hài tử là được.

Đối với nữ hài tử, học hay không cũng chẳng quan trọng, nếu nói tới cơ hội phải là của nam hài tử. Nhưng nam hài tử kia dù có quan trọng đến đâu cũng không phải Trần gia.

Nhị tẩu nheo mắt nhìn sắc mặt bà bà thì thào: "Nhà ngoại con sẽ không tay không cầu chuyện tốt đâu.

Sẽ báo đáp!

"Thật sao?" Đại bá nương một tiếng: "Nếu có tiền báo đáp, sao không đi lên trấn mà học?"

Điều đó không tốt hơn sao? Ở trường tư, tiên sinh dạy học là người đọc sách đường đường chính chính, chẳng phải tốt hơn thế này sao?

"Không phải vì chi không nổi tiền học sao?" Nhị tẩu ngượng ngùng nói. Đi trường tư, không cần đưa lễ vật, nộp học phí sao? Không cần mua bút, mực, giấy, nghiên sao? Không chuẩn bị hai bộ quần áo tươm tất cho hài tử sao? Còn phải cử một người ngày ngày đưa đón.

Nhưng nếu học với Bảo Nha ở nhà, những vấn đề này sẽ không có nữa. Chất nhi thậm chí có thể ở lại đây, cái gì cũng đều tiết kiệm được.

"Chi tiền không nổi." Đại bá nương nói không rõ ý vị , bốc một nắm thóc rắc vào chuồng gà. Nhiều năm làm bà bà nhi tức, nhị tau đã nhìn ra, bà bà không đồng ý.

"Nương, nương!" Nàng đuổi theo: "Sao nương không nói chuyện với Bảo Nha? Chín đứa nhỏ không giống mười đứa nhỏ sao? Hơn nữa, chất nhi của con rất ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ gây chuyện, sẽ nghiêm túc nghe lời Bảo Nha."

Đại bá nương cho ăn xong gà, xoay người, phủi phủi tay nói: "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa."



"Nương!" Nhị tẩu đuổi theo, còn muốn cứu vãn một chút.

Nhưng Đại bá nương hoàn toàn không để ý đến nàng ta, nói xong liền đi ra ngoài, hướng về phía bắc đến nhà của Trần Hữu Phúc.

Nhị tẩu tức giận đến dậm chân.

"Bảo Nha, muội dạy thật tốt!" Buổi chiều, Trần Bảo Âm đang ngồi trong viện uống nước, nhìn bọn nhỏ viết ngoằn nghèo trên mặt đất, nghe thấy nhị tẩu đi tới nói chuyện.

" Nhị tẩu quá khen, muội không dám nhận." Trần Bảo Âm cười nói. Mặt của nàng dày tới đau chứ? Không thể chịu được người khác tán dương.

Nhị tẩu lập tức không đồng ý nói: "Sao lại không dám nhận? Tẩu thấy muội dạy rất tốt! Nhìn xem, Thạch Đầu và Trụ Tử đều thay hình đổi dạng, không giống trước đây!"

"Bọn chúng đều là hài tử ngoan, không thể tính là công lao của muội." Trần Bảo Âm chậm rãi uống nước lê, mùi vị của quả lê quá nhạt để uống, nhưng vẫn tốt hơn nước thường.

Nhị tẩu nghe nàng khen hai hài tử của mình thì rất vui vẻ, cũng trở nên bạo dạn hơn một chút. Bảo Nha thật dễ nói chuyện!

"Ừ, Thạch Đầu và Trụ Tử đều có phúc phận, sinh ra ở trong nhà chúng ta, có người dạy cho bọn nó biết đọc biết viết." Nhị tẩu thở dài: "Giống chất nhi nhà ngoại của tẩu, cũng là hài tử ngoan, nhưng không có được phúc phận này.

Khi nói, nàng ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Trần Bảo Âm.