Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 112



Chinghe Trần Hữu Lương tiếp tục noi: "Bảo Nha tới một bộ quân áo cũng không giặt được, có thể làm những việc khác không? Chúng tôi lại là nông dân, phải kiếm sống bằng đồng ruộng. Bảo Nha có thế làm được không?"

Đỗ kim hoa trong lòng tự nhủ, thế thì đã làm sao? Bảo Nha đã mười lăm tuổi, tới lúc gả đi cũng không mấy năm nữa Khi ở trong nhà mẹ đẻ thì nàng chỉ cân dạy học. Gả đi rồi thì tìm một người có thể nuôi nô bộc, chẳng phải là được rồi sao?

"Đúng vậy, trước day Bảo Nha trở vẽ chỉ cầm theo một chiếc khăn tay, về sau có đưa cho bà một ít bạc. Nhưng có thể được bao nhiêu?" Trân Hữu Lương lại nói: "Nữ nhi đều thích phấn son, trâm cài, kẹp tóc. Nhìn Bảo Nha đi, nó có dùng phấn son không, nó có dùng trâm cài, kẹp tóc không?"

Trong nhà không giấu giếm việc có người ở Hầu phủ đưa tới trầm lượng bạc. Cũng không thể giấu được, họ xây phòng, xây học đường, bạc đâu ra?

Nhưng họ không muốn mọi người biết họ có rất nhiều bạc. Cho nên không nói là Hầu phủ, nếu nói Hầu phủ chỉ đưa ra hai mươi lượng, cũng sẽ không có ai tin. Nên bọn họ nói răng băng hữu của Bảo Nha, người này sắp gả đi xa, trước khi đi tặng cho nàng hai mươi lượng.

Nghe những gì Trần Hữu Lương nói, cả nhà đều cúi đầu, cụp mắt không nói lời nào. Trân Hữu Lương không ngờ rằng trong đó còn có nội tình, chỉ nghĩ rằng họ đang d.a.o động. Nói thêm vài câu, ông ta rời đi.

Vào buổi trưa, Bảo Nha ăn cơm tại nhà đại bá. Sau khi ăn xong, Trân Hữu Lương bảo nàng về nhà, nói rằng phụ mẫu ở nhà có chuyện muốn nói với nàng.

"Được, vậy buổi chiêu cháu sẽ quay lại." Trần Bảo Âm đứng dậy đi về nhà.

Vừa về đến nhà đã thấy Đỗ Kim Hoa ngồi trong sân, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy nàng, lập tức chạy ra đón.

"Nương." Trần Bảo Âm gọi.

Đỗ Kim Hoa không đợi được đến khi đi đến trước mặt nàng, đã mở miệng nói: "Bảo Nha, nương có một chuyện muốn nói với con."

"Vâng, nương nói đi, con đang nghe đây. ' Trần Bảo Âm quan sát thần sắc của Đỗ Kim Hoa, không có vẻ gì lo lắng, biết là không phải chuyện xấu, liền khoác tay bà đi vào trong sân.

Đỗ Kim Hoa kể cho nữ nhi nghe về chuyện người trong thôn tới bàn bạc. Bao gồm cả việc nếu nàng đồng ý, trong thôn sẽ cho nàng tiền và gạo, bà cũng nói hết.

Vào nhà, cả gia đình quây quần với nhau.



Trần Bảo Âm ngồi xuống, đối mặt với những ánh mắt phấn khích, mỉm cười: "Đồng ý."

"Cái gì?" Tôn Ngũ Nương lớn tiếng nói: "Bảo Nha, muội đồng ý sao?" Nàng ta hai mắt sáng nhất, hiển nhiên là vui vẻ nhất.

Đỗ Kim Hoa cũng nói: "Bảo Nha, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? con thật sự đồng ý sao? Nếu con không đồng ý, chúng ta cũng không đồng ý."

"Cũng rất tốt mà." Trần Bảo Âm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng phải nói với thôn, chỉ dạy nhiều nhất là 20 học sinh, tiền lương không được thấp hơn."

Học sinh không thể nhiều hơn, tiền lương không thể ít hơn.

"Đúng! Đi nói với ông ta vậy đi!" Đỗ Kim Hoa không phản đối, Bảo Nha muốn nói gì thì nói.

Quyết định xong việc này, cả nhà vô cùng phấn khởi. Chưa nói tới sáu trăm cân gạo sáu lượng bạc, Bảo Nha cho bọn hắn mặt mũi!

Nhà ai có thể có nữ nhi hứa hẹn như vậy? Nhà bọn họ cói

Không nói tới những chuyện khác, bởi vì Bảo Nha dạy bọn trẻ biết chữ, mà bọn trẻ ra ngoài chơi đọc lên vài câu khoe khoang, còn dạy cho những hài tử khác, trưởng bối những hài tử đó khi gặp Trân Đại Lang đi đồn củi, họ khách khí hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Trân Đại Lang phấn khích nắm chặt tay, nhếch môi cười.

Trong khi mọi người đang thảo luận, Đỗ Kim Hoa đã nháy mắt với nữ nhi. Trân Bảo Âm hiểu ý đi theo ra ngoài: "Có chuyện gì vậy nương?"

"Cố Định Viễn tới cầu hôn." Đỗ Kim Hoa kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Tranh này là thư sinh đó tặng ngươi."

Trần Bảo Âm trong lòng hơi chùng xuống.