Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 117



Trần Bảo Âm cười gật đầu: 'Vâng. Tấu ấy là người xấu." Tôn Ngũ Nương có ấm ức hay không, không quan trọng, trong lòng Trần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa không thể chịu ấm ức: "Nhưng nương hứa với con mãng thì măng nhưng sẽ không giận, tẩu ấy không đáng."

Dừng một chút, nàng ôm lấy tay Đỗ Kim Hoa: "Khòng ai đáng để nương giận cả."

Ôi! Đồ Kim Hoa vừa rồi vẫn còn tức giận, buồn bã. Mọi người trong nhà đều có tâm tư, bà đã nản lòng thoái chí. Nhưng lúc này, được nữ nhi nhỏ ôm vào lòng, tất cả những điều không vui đều tan biến!

Trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Đôi mắt bà lại nóng lên, lân này là vì hạnh phúc: "Bảo Nha, nếu con luôn ở bền nương thì tốt biết mấy."

Nữ nhỉ của bà đó! Nữ nhi tâm can bảo bối của bà đó! Người trong nhà cộng lại cùng không băng Bảo Nhai

Nghĩ đến đây, Đô Kim Hoa muốn khóc.

Đôi mắt của Trần Bảo Am cũng cay cay, nàng chớp mắt mấy cái, lại cười lèn: "Con đã về ben cạnh nương mài Đây chính là duyên phận, con sớm tối đều muốn ở bên cạnh nương."

"Ừ, ừ' Đồ Kim Hoa cũng không biết nền nói cái gì, chỉ liên tục gật đầu. Những người khác đã ngừng nói chuyện từ lâu, nhìn Trần Bảo Âm dỗ dành Đỗ Kim Hoa.

Trong lòng đều cảm thấy rất xúc động, Bảo Nha lại có một tính khí tốt như vậy!

"Hừ, lần này coi như bỏ qua. Bảo Nha cầu xin như vậy, tha cho các ngươi!" Đỗ Kim Hoa trừng mắt nhìn người nhà: "Trần Nhị Lang, trả lại bạc cho Bảo Nha đi!"



Trần Nhị Lang nhanh chóng bật dậy nói: "Được, được, con trả ngay!"

Bạc được giấu trong gối, mỗi tối trước khi đi ngủ Tôn Ngũ Nương phải chạm vào nó một lúc lâu.

Nhìn Trần Nhị Lang háo hức đi lấy thỏi bạc kia, Tôn Ngũ Nương cay mắt, mím môi, quay đầu đi không thèm nhìn.

Trần Bảo Âm cầm lấy bạc, cười nói: "Nhị ca, nhị tẩu." Lại nhìn sang một bên: "Đại ca, đại tẩu."

Cả bốn người nhìn nàng.

"Chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện tiên bạc. Có ý kiến gì thì cứ nói ra. Người một nhà rất khó có thể hoàn toàn công bằng nhưng vẫn phải cố gắng hết sức để duy trì công bằng. Có như vậy, chúng ta mới là người một nhà, sẽ không bị chia rẽ." Trần Bảo Âm chân thành nói.

Ca ca tẩu tẩu đều nghiêm túc và hứa với cô ấy: "Chúng ta sẽ nhớ."

Trần Bảo Âm lại nhìn Tôn Ngũ Nương.

Tôn Ngũ Nương tưởng mình sắp bị mắng nên kho chiu van veo than the, lai thay Tran Bao Am nhẹ nhàng cười với nàng ta: "Nhị tau rất tốt, có gì nói nấy, chúng ta đều phải học nhị tẩu."

Tôn Ngũ Nương lập tức ngừng vặn vẹo, mở to hai mắt nhìn, không dám tin chỉ vào chóp mũi của mình: "Muội, muội đang khen ta sao?"

"Đúng vậy." Trần Bảo Âm gật đầu.



Lần này, Tôn Ngũ Nương nhẹ cả người, một tay chống nạnh, một tay nhéo Trần Nhị Lang: "Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa?"

Trân Nhị Lang bị véo đau, trong lòng không phục. Đã là phụ nữ có chồng sao lại không biết điều như vậy?

Hắn đang định nói chuyện vui vẻ với Bảo Nha. Lại nghe thanh âm của muội muội càng thêm lạnh lùng: "Nhị tẩu, muội còn có lời muốn nói với tẩu."

Tôn Ngũ Nương nhìn sang.

Bảo Nha sắc mặt có chút lạnh lùng, bình thường dung mạo nàng xinh đẹp, làn da trắng nõn, xinh đẹp cao quý, giống như một bảo vật quý giá. Lúc này khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng, không hiểu sao có chút đáng sợ.

Tôn Ngũ Nương xoa xoa cánh tay, thấp giọng nói: "Cái gì, cái gì?"

"Không cho phép ngỗ nghịch với nương." Trần Bảo Âm bình tĩnh nói, liếc nhìn Đỗ Kim Hoa bên cạnh: "Sau này nương nói cái gì, cũng không được phép trái lời. Nếu có ý kiến gì chờ mọi người đi hết rồi tẩu hỏi lại. Tau có hiểu không?"

Tôn Ngũ Nương có chút sợ hãi, cắn môi, khẽ gật đầu: "Hiểu rồi." Bảo Nha là chỗ dựa của bà bà.

Lúc này, nàng ta cảm thấy chua xót, ghen tị nhưng cũng có chút ngưỡng mộ. Khi nàng ta già đi, ai sẽ là chỗ dựa của nàng ta đây?

Nàng ta còn ghen tị như vậy, huống gì Đỗ Kim Hoa thì không cần phải nói. Trong lòng bà cảm động chỉ muốn ôm nữ nhi vào lòng mà khóc.