Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 122



"Đệ lại muốn đi đâu vậy?" Thấy hẳn vừa trở về nhìn đã lại muốn đi ra ngoài, Cố Thư Dung hỏi.

Cố Đình Viễn không trả lời, mang theo rương sách, cảm đầu chạy.

"Này! Tỷ hỏi đệ đi đâu vậy?" Cố Thư Dung kinh ngạc mở to mắt hét lớn, nhưng không nghe được đệ đệ trả lời, chỉ nghe thấy cửa sân đóng lại kếo kẹt.

"Người này!" Cố Thư Dung vừa tức giận vừa buôn cười nói, nàng ay lắc đầu, nhìn đi chỗ khác, cúi đầu khâu vá.

Cố Đình Viễn thuê một chiếc xe bò chạy đến Trần gia thôn. Chân hắn không khoẻ, nếu đi bộ đến Trần gia thôn, sợ rằng bộ dạng sẽ rất chật vật.

Ngồi trên chiếc xe bò kéo, tay ôm rương sách, nhìn những hàng cây đang dần ngả bóng, tâm trạng lâng lâng.

Sắp gặp được Bảo Âm rồi!

Mặc dù còn chưa nhìn thấy nàng nhưng nghĩ tới việc càng lúc càng tới gần nàng, hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Tự hỏi lúc này nàng sống có tốt không?

Lâu rồi không gặp nàng, tâm can như rơi vào hoang mạc phơi nắng mong mưa.

Lộc cộc lộc cộc, chiếc xe bò chạy chậm chạp deu deu.

Rất muốn gặp nàng!



Tỷ tỷ nói, hai ngày nữa lại để bà mối đi cầu hôn. Lần này hẳn là cũng sẽ bị từ chối. Hắn không nên nóng vội, thành hôn không phải chuyện đơn giản như vậy, cố gắng học hành, làm

Nhưng...

"Tránh ral" Phía sau truyên đến tiếng vó ngựa, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, còn có âm thanh thiếu niên hét lên.

Lão hán đánh xe bò vội vàng nhường đường, cho xe đi vào bên đường mới dừng lại.

Đợi cho ngựa đi qua, mới lần nữa kéo xe chậm rãi đi về phía trước.

Thiếu niên áo đỏ đang phi nước đại trên tuấn mã, cùng với tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất tung bay.

Lão hán quay lưng, cúi đầu vùi mặt vào n.g.ự.c y, tránh bụi. Nhìn thư sinh gầy gò trên xe, ông chất phác cười một tiếng nói: " Thư sinh, ngươi đến Trần gia thôn làm gì vậy? Thăm người thân sao?"

Ông quay lưng về phía bụi bay, nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng, Cố Đình Nguyên đành phải học hỏi kinh nghiệm, cúi đầu vùi mặt đáp: "Vâng, thăm người thân."

"Thân thích như thế nào?" Lão hán cất tay, cùng hắn hàn huyên: "Là họ hàng xa à?"

Cố Đình Viễn suy nghĩ rồi chậm rãi trả lời: "Một người rất thương ta."

Hắn không nói về Bảo Âm, mà là nhạc mẫu.

Bảo Âm thương hắn là đương nhiên, nàng là thê tử của hắn, thương hắn nhất là bình thường. Nhưng nhạc mẫu đối với hắn cũng rất tốt, nhạc mẫu hàng năm đều may áo bông giày vải cho hắn, sau này khi hắn lên kinh thành làm quan, Bảo Âm cũng đi cùng hắn lên sống ở kinh thành. Nhạc mẫu hàng năm đều sai người mang hộ đồ vật cho bọn hắn, mỗi lần một bao lớn, đồ ăn, áo quần, đồ dùng



Nhạc mẫu coi hắn là một nửa nhi tử. Cố Đình Viễn nghĩ thầm, nếu hắn không thể cưới được Bảo Âm, cũng nên tôn kính nhạc mẫu.

Đương nhiên, có thể kết hôn được là tốt nhất.

"Nha, đúng là người trọng tình. ' Lão hán trông rất vui vẻ: "Vậy cậu mang lễ vật gì đến?"

Cố Đình Viễn cười đáp: "Chau mang theo một ít...

Trần gia thôn.

"Từ Tứ!" Tào Huyễn phi nước đại một mạch đến ngoài sân của Trần gia, xuống ngựa. Đứng ở hàng rào ngoài sân, hắn hét vào bên trong.

Có lẽ bây giờ nàng không mang họ Từ, hoặc có thể là trong sân quá nhiều người, đang lộn xộn nên nàng không nghe thấy, Tào Huyễn đợi một hồi cũng không có người đi ra.

Thế là hắn thở hồng hộc và hét lên: "Trân Bảo Âm!" Tran Bao Am? Ho Tran?

Keu nguoi nao vay?

Những người làm việc trong sân đều biết Bảo Nha. Ai lại không biết? Trong thôn đang xây Trần thị tộc học đường, nữ nhi của Trân Hữu Phúc, Trần Bảo Nha sẽ là tiên sinh dạy học. Còn Trân Bảo Âm? Hình như đã nghe ở đâu đó rồi mà không nhớ ra.

Trong bếp, tai Tiên Bích Hà khẽ giật giật, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Đỗ Kim Hoa đang rửa nồi: " Nương hình như có người đang gọi Bảo Nha"

"Ai vậy?" Đỗ Kim Hoa nói xong, đặt xơ mướp xuống, cầm giẻ lau lau tay, đi ra khỏi phòng bếp.