Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 132



"Đại nương, mấy hôm rồi không gặp." Sáng sớm, một bóng người xuất hiện ở hàng rào ngoài sân, trên mặt mang theo nụ cười rất vui vẻ.

Nhưng khi Đỗ Kim Hoa nhìn thấy hắn ta, lại cười không nổi, tâm tình không tốt: "Sao ngươi lại tới đây?"

Người tới là Giang Thư.

Hắn ta buông dây cương, cởi gói hành lý trên lưng ra, dùng hai tay dâng lên, vẫn là vừa cười vừa nói: "Lan này, tiểu nhân phụng lệnh Lâm Lang tiểu thư mang đồ đến tặng nhà đại nương."

Lâm Lang sao? Đỗ Kim Hoa sửng sốt.

Đã lâu không nghe thấy cái tên này, bà không cho người nhà nhắc tới, dân dân cũng không ai nhắc tới, trong đầu bà cũng toàn nghĩ tới Bảo Nha, rất ít nhớ tới. Thỉnh thoảng nhớ tới, cũng sẽ kìm nén bản thân không nghĩ đến.

"Sao, có chuyện gì vậy?" Bà hỏi theo bản năng, sau đó lại nhớ tới Giang Thư đã nói, hắn ta tới đây đưa đồ: "Tiểu thư nhờ cậu đưa cái gì?"

Đây không phải là điều bà muốn nói, điều mà Đỗ Kim Hoa thật sự muốn hỏi là: "Nó, nó thế nào rồi?"

"Lâm Lang tiểu thư rất tốt." Giang Thư cười đáp: "Đây là tiểu thư nhờ tiểu nhân đưa tới."

Đỗ Kim Hoa ngẩn người, vô thức lau tay trên người trước khi nhận lấy gói đồ.

"Đồ đã giao xong, tiểu nhân xin cáo từ." Giang Thư thu tay lại, chuẩn bị rời đi.



"Đợi đã, đợi đã." Đỗ Kim Hoa tiến lên hai bước nói: "Lâm Lang, nó, nó không nhờ cậu chuyển lời gì sao?"

Trong mắt Giang Thư lóe lên một tia gì đó, quay người lại nói: "Đồ Lâm Lang tiểu thư nhờ tiểu nhân chuyển đều ở trong túi."

"Ôi chao." Đỗ Kim Hoa sửng sốt, còn tưởng rằng trong túi có phong thư, liền không truy hỏi Giang Thư nữa: "Vậy ngươi đi đường cẩn thận."

, mới thu hồi ánh mắt, ôm bao phục, chậm rãi trở về phòng bên trong.

"Vâng." Giang Thư đáp, chỉnh tê lên ngựa rời đi.

Đỗ Kim Hoa thẫn thờ nhìn hắn chạy xa, sau đó lại ngoảnh mặt đi, mang theo túi đồ chậm rãi trở về nhà.

"Nương, Lâm Lang gửi đồ vê sao?"

"Là bạc phải không?"

Những người khác nghe thấy động tĩnh liền vây quanh, ánh mắt sáng ngời.

Đỗ Kim Hoa không trả lời, liếc nhìn Bảo Nha. Hôm nay nàng bọn trẻ nghỉ học, bản thân nàng cũng nghỉ ngơi nên hiện tại đang ở trong nhà.

"Nương nhìn con làm gì?" Trần Bảo Âm quay đầu nhìn lại, bình tĩnh cười nói. Đỗ Kim Hoa cảm thấy hơi khó chịu. Bà cũng muốn biết Lâm Lang gửi gì về, nhưng lại lo lắng Bảo Nha sẽ không vui.

"Gửi cái gì về? Bà mở ra nhìn xem đi." Trân Hữu Phúc thúc giục.



Ông là một nam nhân, không có tâm tư tinh tế như bà. Mà Lâm Lang đã đi lâu như vậy rồi, ông rất nhớ nàng. Bình thường không nhắc thì thôi, bây giờ người ta mang đồ đến, còn lề mề làm gì?

Đỗ Kim Hoa ngồi xuống, tay khẽ run, mở túi ra.

Từng lớp từng lớp gói ghém được mở ra, lộ ra ánh bạc, Đỗ Kim Hoa sững sờ cả người.

Một hai ba bốn năm. Năm thỏi bạc.

Những thỏi bạc rất quen thuộc, chất lượng vô cùng tốt, người trong nhà chỉ mới nhìn thấy mười thỏi bạc loại này cách đây không lâu.

"Chỉ có bạc sao?" Tôn Ngũ Nương thăm dò đi tới, xem đi xem lại, thậm chí vươn tay muốn kéo, phát hiện chỉ có năm thỏi bạc, một sợi tóc thừa cũng không có.

"Tại sao chỉ có bạc vậy?" Nàng ta không dám tin nói: "Không có gì khác sao?"

Không gửi về vật gì quý giá sao? Chỉ có bạc thôi sao? Vải đẹp, đồ ăn ngon sao không gửi về một ít chứa? Tôn Ngũ Nương không dám mơ tới những y phục như của Bảo Nha mặc lúc trở về, quá hão huyền rồi. Nhưng những thứ khác cũng được mài Còn có đồ ăn, chẳng hạn như bánh ngọt, trái cây, chắc chắn là ai cũng thích mà!

"Thật là không có lương tâm." Tôn Ngũ Nương rũ mặt xuống.

Không riêng gì nàng ta, mà những người còn lại trong nhà đều không vui .

Cả Trân Đại Lang và Trần Nhị Lang đều ủ rũ, không nói nên lời. Trước khi sự việc kia xảy ra, họ đều coi Lâm Lang như muội muội ruột thịt của mình, từ nhỏ đã chăm sóc nàng ấy, không nỡ tranh giành với nàng ấy cái gì cả, có thứ gì ngon đều nghĩ đến nàng ấy.