Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 149



Ngoài miệng nói như vậy, thật sự không hề mắng Tiên Bích Hà. Ngồi ở mép giường, xoa xoa tay, cầm lấy xiêm y khoa tay múa chân lên trên người.

"Ừ, tạm được." Bà nói.

Tiên Bích Hà là người tài ba, việc trong việc ngoài không có việc gì mà nàng làm không tốt. Làm xiêm y cũng đẹp, đường may tỉnh tết, cắt may vừa người, rất là giống mẫu.

"Nhị tẩu con có một nửa năng lực của nàng, nhị ca ngươi cũng có ngày lành qua." Đỗ Kim Hoa lải nhải.

Đang nói, cửa truyền đến tiếng của Tôn Ngũ Nương: "Nương, nói con gì vậy?"

"Ai nói ngươi?" Đỗ Kim Hoa không thừa nhận: "Ngươi có chuyện gì?"

"Không có việc gì thì không thể vào sao?" Tôn Ngũ Nương tùy tiện đi vào, trên mặt đầy ý cười, bộ dáng rất đắc ý, lớn tiếng nói: "Nương, con làm cho người đôi giày, người thử xem vừa chân không!"

Giọng lớn đến cả viện tử đều có thể nghe thấy.

Khóe mắt nàng liếc ra bên ngoài, hừ, chính là muốn cho nhà lão đại nghe thấy. Giả vờ hình dáng của tiểu tức phụ, sao không biết hiếu kính nương? Nàng đã hiếu kính, còn làm nàng cho nương đôi giày! "A? Mặt trời mọc tu hướng Tây?" Đỗ Kim Hoa nhấc mí mắt lên, tiếp nhận đôi giày kia.

Tôn Ngũ Nương tự lo ngồi xuống, vươn ngón tay ra nói: "Nương, từ ngày Bảo Nha Nhi mua cho ngài vòng tay bạc, con đã nhớ kỹ trong lòng. Con không có tiền như Bảo Nha Nhi, nhưng con có lòng, một ngày con khâu hai mũi, một ngày khâu hai mũi, trong nhà cũng nhiều việc, con chỉ là làm ra giày đơn giản!"

Việc này có thể nhìn ra nàng và Tiền Bích Hà khác nhau. Tôn Ngũ Nương thật biết làm nũng, làm cái gì cũng đều phải cho người biết, đây là được phụ mẫu ca tẩu nàng sủng ra.

"Nhị tẩu." Trần Bảo Âm cười mỉm nhắc nhở nàng: "Đại tẩu mới vừa làm xiêm y cho nương. Đây, ở chỗ này."

Vẻ làm nũng thê thảm cứng do ở trên mặt Tôn Ngũ Nương, nhìn y phục mới kia, miệng dần mở ra không khép được. Phải sau một lúc lâu, nàng há mồm muốn mắng: "Tiền Bích Hà nàng 一一"



Lén lút hiếu kính nương! Không phải người tốt

"Khụ"" Trần Bảo Âm hăng giọng nói.

Tôn Ngũ Nương nghẹn đến không được, rốt cuộc không dám mắng ra, trong nhà sau có tiểu cô tử, giống như mỗi người đều theo trước không giống lúc trước, ngay cả nàng đều không thể tùy tiện la lối khóc lóc.

"Nàng thật là nhanh." Cuối cùng, Tôn Ngũ Nương chua xót nói. Đỗ Kim Hoa liec nàng một cái, thu giày lại: "Con có tâm."

Cuối cùng cũng vui vẻ, sao có thể không vui vẻ chứ? Bọn nhỏ hiếu thuận bà, bà vô cùng vui mừng. Chỉ cảm thấy cuộc sống này thức dậy thật là có tư vị.

Đây đều là sau khi Bảo Nha Nhi đến bên người mới có biến hóa. Trong lòng Đỗ Kim Hoa vừa chua xót vừa mềm mại, nhìn Bảo Nha Nhi và nhị tẩu nàng nói chuyện, lại hơi đau đầu. Có lẽ là đã quen, Bảo Nha Nhi không giống với lúc vừa tới, lúc ấy an tĩnh ngoan ngoãn, khiến người không biết đau nàng như thế nào. Hiện tại khen ngược, bướng bỉnh, lại không nghe lời, bộ dáng thối giống nhị ca nàng.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến động tĩnh, nghe như là một tiếng "Đại nương".

Trong lòng Đỗ Kim Hoa khẽ động, buông giày trong tay đứng dậy đi ra ngoài. Quả nhiên, một thư sinh thanh y đứng ở sân bên ngoài, đeo rương đựng sách, trên mặt là nụ cười quen thuộc thiếu tâm nhấn: "Đại nương."

"Sao ngươi lại tới nữa?" Đỗ Kim Hoa đi qua, hỏi.

Từ sau khi bà từ chối một lần, Cố gia lại mời bà mối tới cửa một lần nữa, cũng bị Đỗ Kim Hoa từ chối. Bảo Nha Nhi của bà, đó là tới cửa hai lần là có thể đính xuống sao?

Cũng may Cố Đình Viễn cũng không khiến bà thất vọng, thỉnh thoảng tới trong nhà một chuyến, vô cùng ân cần. Tặng tranh, tặng chút thức ăn, biết được Bảo Nha Nhi làm tiên sinh, còn tự tay làm thước, để nàng dạy đỗ bọn học sinh.

Lần này lại tới làm gì?

"Trời lạnh, ta tặng cho Trần tiểu thư đưa ống bao tay." Cố Đình Viễn nói, tháo rương đựng sách xuống, từ bên trong lấy ra một bộ ống bao tay lông thỏ màu xám.