Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 172



Bài bạc, ngàn mẫu ruộng tốt chỉ còn lại có mấy trăm mẫu. Hao sắc, thấy cô nương xinh đẹp là một hai phải bất toi tay mới được. Bắt tới tay cũng không thể sinh hoạt, ăn sạch làm nhục người.

Còn có con riêng, nhiều người ghê tởm đây? Cô nương trong sạch đều không muốn gả qua. Huống chi Bảo Nha Nhi các nàng, đó là cô nương tốt!

Lời không khách khí như vậy, khiến Triệu lão thái thái nhíu mày. Nhưng bà ta không để ý tới Tôn Ngũ Nương, mà là nhìn về phía Đỗ Kim Hoa: "Văn Khúc nhà ta là hài tử tốt, Trần Bảo Nha Nhi nhà ngươi, ta nhờ người hỏi thăm, cũng là hài tử không tôi, rất xứng đôi vào cửa Triệu gia ta, ta tính kết thân nàng làm thê con ta

Đỗ Kim Hoa lập tức "Phi" một tiếng, lười cãi nhau với bà ta, từ góc tường cầm chổi lên, nắm ở trong tay: "Mau cút! Bằng không đừng trách ta không khách khít"

Sắc mặt Triệu lão thái thái này càng khó coi, lửa giận bùng cháy ở đáy mắt, bóp cổ tay tiểu nha đầu, cố nén nói: "Nương tử Hữu Phúc, Văn Khúc nhà ta là hài tử tốt, các ngươi chớ nghe người không liên quan hồ ngôn loạn ngữ, hiểu lầm hắn!"

"Hiểu lâm? Ai hiểu lầm hắn?" Đỗ Kim Hoa ghê tởm hỏng rồi: "Phía trước phía sau hắn từng có mười mấy nữ nhần, là hiểu lầm hän? Hắn bài bạc, là hiểu lầm hắn? Hắn có con riêng, là hiểu lầm hắn?"

Triệu lão thái thái hít vào một hơi, trâm giọng nói: "Những nữ nhân đó, đều là Văn Khúc tuổi trẻ không hiểu chuyện, đều đã qua, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, hà tất nhắc lại? Về phần bài bạc, ta sẽ bảo hắn sửa."

Dừng một chút: "Đứa bé kia, nếu Bảo Nha Nhi nhà ngươi không muốn thấy, có thể tiễn đi."

"Phi!" Đỗ Kim Hoa càng ghê tởm hơn, giơ chổi lên nói: "Cút! Mau cút!"

Đập chổi xuống mặt đất, tro bụi tung bay b.ắ.n tung tóe ở trên mặt Triệu lão thái thái, rốt cuộc bà ta không nhịn được nữa: "Ngươi, các ngươi, không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt"

Động tác vung chổi của Đỗ Kim Hoa dừng lại, đôi mắt co lại một chút. Cho dù biết người trong thôn sẽ bảo vệ Bảo Nha Nhi, nhưng Triệu gia nhà lớn nghiệp lớn, bà vẫn sợ hãi.



"A2 Cái gì phạt rượu?" Đã nghe một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ vang lên.

Đỗ Kim Hoa nâng mắt, ngạc nhiên nói: "Bảo Nha Nhị, sao con lại trở về?"

Ném chổi đi, chạy lên: "Con mau trở vê! Trở về!"

"Nương." Trần Bảo Âm cầm tay bà: "Người đều tới cửa, để con gặp bà ta."

Xe ngựa đi qua cửa thôn, có dễ thấy hơn nữa cũng không còn. Trường học được xây dựng trên một bãi đất trống ở cửa thôn, Trần Bảo Âm đang dạy bọn nhỏ, chợt nghe thấy tiếng bánh xe lăn, nàng nhìn qua cửa, là một chiếc xe ngựa chưa từng thấy qua. Nghĩ không phải đến nhà nàng chứ, tiếp tục chỉ bài cho bọn trẻ rồi trở về nhà.

Ngược lại không đoán sai, thật sự là đến nhà mình. Hơn nữa trùng hợp chính là người Triệu gia tới.

"Ngươi muốn làm gì nàng!" Đỗ Kim Hoa không muốn gọi khuê nữ đối mặt với người Triệu gia. Trong lòng bà, Bảo Nha Nhi là một viên ngọc quý, cho những người không có ý tốt gặp, chính là có ý đồ xấu!

Trần Bảo Âm kéo cánh tay bà, ánh mắt đánh giá vị Triệu lão thái thái kia, miệng thì thầm vào tai Đỗ Kim Hoa: "Nhìn Mã vương gia nàng có bao nhiêu con mắt."*

(*Câu nói được lưu truyền từ một điển cố của Trung Quốc: Một ngày nào đó trong một tháng nào đó, Ngọc Hoàng Đại Đế phái Tinh Nhật Mã (đây là học danh của Mã vương gia) cùng Lâu Kim Cẩu, Khuê Mộc Lang, Hư Nhật Thử hạ phàm, đi bốn phương tuần tra thiện ác. Bốn vị thân này đông nam tây bắc mỗi người đi một phương, không mấy ngày, trước sau trở vê Thiên Đình báo cáo với Ngọc Đế. Ba vị thân khác báo cáo đều là thiện nhân thiện sự, nói hạ giới một mảnh ca múa thăng bình cảnh tượng. Chỉ có tinh nhật mã điều tra chuyện thiện ác đều có, hơn nữa còn có chuyện hào cường khi dễ người nghèo. Ngọc Đế nhìn có chút hoài nghị, liền phái Thái Bạch Kim Tinh xuống biên kiểm tra lại. Biết được Lâu Kim Cẩu Tam Thần báo không đúng sự thật, bọn họ ở hạ giới tham ăn nhận hối lộ, muội muội lương tâm nói dối. Tinh Nhật Mã liêm khiết phụng công, tốt xấu thiện ác thành thật tấu báo. Ngọc Đế liên thanh khen hắn hiểu rõ mảy may mùa thu, lại ban cho hắn một con mắt dựng thẳng. Từ đó về sau, Mã vương gia so với trước kia ánh mắt càng thêm như đuốc người gặp người sợ. Vì thế, dân gian lưu truyền một câu tục ngữ như vậy, Không cho ngươi chút lợi hại nhìn một chút, ngươi cũng không biết Mã vương gia mọc mấy con mắt". )

Nếu không gặp nhau không nói mấy câu, biết được lai lịch của đối phương, làm sao biết cách để đối phớ?