Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 176



"Không tệ." Nàng chậm rãi gật đầu: "Cô nương thông minh lanh lợi, vừa xinh đẹp lại thông minh. Ngày sau tới cửa Triệu gia, Triệu gia ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Trần Bảo Âm khế cười một tiếng, nói: "Là không bạc đãi trên việc ăn uống hay là không bạc đãi trên việc ăn mặc?"

Triệu lão thái thái sửng sốt một chút, thầm nghĩ sẽ không đối xử bạc đãi với nàng, Triệu gia bà cũng không phải người thiếu hai ba quả dưa quả táo. Nhưng nhìn dung mạo nổi bật của nữ hài nhị, đột nhiên nghĩ đến bà từ Hầu phủ ra,/không bạc đãi" trong miệng bà...

Mới nghĩ đến mà đã nghe Trần Bảo Âm nói: "Trần gia chúng ta vốn nghèo khó, không nuôi nổi ta. Triệu gia là đại gia tộc, mỗi ngày đều cho ta bát tổ yến được không?"

Một bát tổ yến ngon có giá bốn năm lượng bạc. Cả ngày cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền bạc. Chính Triệu lão thái thái còn không được đồ ăn như vậy. Bà vô cùng ngạc nhiên, nhìn Trân Bảo Âm.

"Còn ve quần áo, hiện tại ta chỉ có ba bộ, luân phiên mặc lại, ôi." Nàng cúi đầu, phủi phủi ống tay áo, thở dài: "Ta từng muốn mỗi mùa làm hai mươi bộ thân y phục, mặc không hết, rất nhiều y phục đến cơ hội mặc trên người cũng không có."

Triệu lão thái thái nghe thấy mà cứng họng. Bà biết đại hộ cao môn đều mặc vàng đeo ngọc, nhưng không biết như thế là xa hoa lãng phí sao!

"Ta gả vào Triệu gia chắc mỗi năm cũng có thể may mấy bộ quần áo mới nhỉ?" Trần Bảo Âm nhìn về phía Triệu lão thái thái, bên môi nở cười yếu ớt.

Triệu lão thái thái không biết đáp lại như thế nào, nếu đồng ý y phục, vậy tổ yến nàng vừa mới nói kia bà có nên đồng ý không? Đang nghĩ ngợi thì lại nghe đối diện nói: "Ta khá vừa ý Tô Tú, hàng năm Ngọc Tú phường đều sẽ có nhiều đồ mới, nhưng bọn hắn phải cho người đến kinh thành mua. Còn phải đặt sớm trước hai tháng, không phải có tiền là mua được nha."

"..." Triệu lão thái thái.



Bà dứt khoát im lặng, chờ xem nàng còn có thể nghĩ ra những cái gì khác.

Bà thấy Trần Bảo Âm chạm vào chiếc trâm cài tóc hoa đào bằng mộc, lại thở dài, nói: "Vê phần đồ trang sức, ta thích trân châu, nhưng phải là viên trân châu vừa to vừa đẹp, không mua được trên thị trường. Đưa thêm chút kim ngân để làm một cái."

Lúc này Triệu lão thái thái chỉ còn lại nụ cười lạnh: "Chẳng lẽ cô nương đang nói chuyện cười?"

Bà chuyển động ánh mắt, bắt bẻ lại khinh miệt dò xét trong phòng: "Trần gia nghèo đến mức có tiếng, cũng chưa từng thấy cô nương sống không nổi." Làm sao, đến Triệu gia lại làm mình làm mẩy?

"Tuy Trần gia nghèo, nhưng không có người ngu xuẩn bị cờ b.ạ.c dụ dỗ, háo sắc không cảnh giác, cũng không có người đàn ông ngốc không có lòng dạ khiến ta phải lo lắng" Trần Bảo Âm cười.

Nụ cười này tràn đầy trào phúng, mặc dù nhìn trông cũng không có ý trào phúng, chỉ vẻn vẹn cười thôi, thậm chí dung mạo rất đẹp, nhưng Triệu lão thái thái cảm thấy nàng đang giễu cợt Văn Khúc, trào phúng Triệu gial

"Nếu ngươi như vậy có thể để Triệu gia buông tay, vậy ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Triệu lão thái thái âm u nói. Bà để mắt tới Trần Bảo Âm nên muốn nàng làm tức phụ trẻ của Triệu gia, cùng lắm thì sau khi cưới trở về dạy dỗ tử tế, cũng không đến mức không dạy bảo được!

Trần Bảo Âm khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn thấu suy nghĩ nghiền ngẫm của bà ta: "Lão thái thái, ngài có bản lĩnh như vậy sao không tự mình quản con trai mình đi?"

Một câu như vậy khiến cho sắc mặt Triệu lão thái thái khó nhìn. Đương nhiên không quản được rồi! Nếu không thì bà để cho Triệu Văn Khúc quản đến mức gia nghiệp hỏng hơn nửa sao?

"Đến con mình sinh ra ngài cũng không quản được, sao có thể đẩy lên người một người ngoài như ta được?" Trần Bảo Âm hiếu kỳ nói, nàng sờ mặt mình: "Hơn nữa, ngài nhìn dáng vẻ này của ta đi, chỉ sợ Triệu công tử cũng sẽ thương hương tiếc ngọc thôi? Ngài quản giáo ta, nếu dùng thủ đoạn nặng, Triệu công tử sẽ không thương ta đấy chứ?"