Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 205



Là thật vậy chăng? Hán nói sẽ là thật vậy chăng? Han sẽ chung tình với nàng sao? Nàng lại cảm thấy vui sướng, lan lội qua lại, trong lồng cứ như ma trận. Có người thích nàng, không bởi vì nàng là hầu phủ thiên kim, chỉ là thích nàng. Mặt chôn ở trong chăn không có ai thấy được, Trần Bảo Âm cần môi, sắp cười thành tiếng.

Cảm xúc chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nàng ló đầu từ trong chăn lo ra, nhìn thật lâu không có chớp mắt.

Tâm trạng khẩn trương từ từ bình tĩnh lại. Nàng thì đầu ra khỏi chăn ngước nhìn bầu trời đen kịt, hồi lâu không chớp mắt.

Tại thị trấn Hoa Lê.

"A Viên, sao còn chưa ngủ?" Cố Thư Dung khoác ảo đứng ở cửa, nhìn đệ đệ đang chấp tay sau lưng đứng ở trong viện, ngấng đầu nhìn trăng: "Làm sao vậy? suy nghĩ gì thế?"

Cố Đình Viễn xoay người, lộ ra vẻ tươi cười: "Đang suy nghĩ ngày mai mang cái gì đến Trần gia."

Bảo Âm đã không từ chối hắn ta. Nàng sẽ không từ chối hán cho đến khi hắn làm nàng ấy thất vọng.

Nếu han muốn gặp nàng, hắn có thể đến thôn Trân gia. Làm sao mà không vui được chứ. Hơn nữa, hắn đã hoàn thành những hối tiếc của kiếp trước, để nàng biết được sự chân thành của mình. Hôm nay quả thực là một ngày cực kỳ đẹp trời, hắn vô cùng quý trọng, miễn cưỡng đi ngủ.

"Vậy ngươi đã nghĩ tới chưa?" Thấy hắn chăm chú như vậy, Cố Thư Dung cũng không có khó chịu. Đệ đệ bên trái và bên phải đều là những người đáng tin cậy và đáng tin cậy nên nàng không cần quá lo lắng.

Cố Đình Viễn lắc đầu: "Không có."

Hắn muốn tặng kem dưỡng da mặt cho nàng ấy, nhưng họ vẫn chưa định hôn, vì vậy không thích hợp tặng nàng ấy thứ này. Nhưng hắn chưa nghĩ ra nên tặng gì. Nếu không, một món quà cho nhạc mẫu? Bảo Âm quan tâm nhất đến nhạc mẫu, nàng ấy phải rất vui nếu hắn hiếu thảo với bà.

Nhưng nhạc mẫu vốn giản dị, không mấy quan tâm đến cơm ăn áo mặc, lấy gì để tặng bà ấy đây? Cố Đình Viễn nghĩ đến nửa đêm, nhưng không nghĩ ra món quà nào có thể khiến nhạc mẫu vui vẻ mà không nói một lời nào.

Sáng sớm hôm sau, có tiếng gõ cửa nhà họ Cố.

"Ai vậy?" Cố Thư Dung đi mở cửa.

Vừa mở cửa, nàng sửng sốt khi thấy có người đứng ngoài cửa: "Lý công tử?"



Thân hình cao lớn rắn chắc, trên người vẫn mặc một bộ quần áo đơn, vẫn có chút sờn rách, khuôn mặt hơi ngăm đen bị gió lạnh làm đỏ ửng, chính là Lý Chu. Hắn lùi lại một bước, chắp tay nói: "Cố tỷ." "Có việc gì?" Lúc này, Cố Thư Dung lẽ ra nên vào viện, lại gọi Cố Đình Viễn đi ra ngoài. Nhưng nàng nghĩ đến tính cách của Lý Chu, nhất quyết không lùi bước.

Nhưng Lý Chu lại tới đây tìm Cố Đình Viễn, giọng khàn khàn, như là bị nhiễm lạnh: "Không biết Cố ca ca có ở đây không?"

Cố Thư Dung mím môi, lui về phía sau một bước, đi vào trong viện: "A Viễn! Lý công tử tới tìm ngươi!"

Cố Đình Viễn không ngờ Lý Chu sẽ đến cửa, vì lần trước hắn không cho hắn ta vay tiền nên hai người đã ngừng liên lạc.

"Lý huynh." Cố Đình Viễn nghênh đón: "Làm sao vậy?

Lý Chu rũ mắt xuống, khàn giọng nói: "Cố huynh, cho ta mượn mấy lạng bạc được không? Ta, mẫu thân bị bệnh, trong nhà hết sạch tiền."

Hắn thậm chí còn đi cầm đồ quần áo bông của mình, thực sự không thể kiếm được đồng nào, vì vậy đành đi vay người khác, những người khác... Đôi mắt hắn tối sam lại.

"Cần bao nhiêu?" Cố Đình Viễn hỏi.

Lý Chu nói: "Nếu có năm lạng bạc thật tốt."

Mẹ già yếu cần thuốc thang cơm nước, tốt nhất là đốt lửa than trong nhà.

"Tỷ tỷ ta phụ trách tiên trong nhà, ta đi nói với tỷ tỷ một câu." Cố Đình Viễn nói. Lý Chu đứng dậy cúi đầu: "Làm phiền rồi."

"Không có gì." Cố Đình Viễn đáp lễ.

Hai người có tình bạn cùng lớp, không có hận thù sâu đậm, mẫu thân của đối phương bị bệnh, thật sự rất khó đuổi hắn ra ngoài.

Khi đến phòng tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ nói: "Có phải vay tiên không? Không chứ!"