Khúc Hồng Bố khẽ nói: "Ngươi còn dám nói không có tình nhân? Không có tình nhân trên người ngươi thế nào có hương phấn nồng như vậy?! Cái này là người đó ở rất gần ngươi nên giờ vẫn còn rất nồng! Ngươi còn không nói thật?"
Khúc Hồng Bố ngay từ đầu đã ngửi thấy trên người Sở Đại Bảo truyền đến mùi phấn, thị còn tưởng rằng là lúc Sở Đại Bảo đi lên trấn nhân cơ hội lấy tiền chỗ cha chồng mua hương phấn cho thị, vốn trong lòng còn có chút cao hứng, chờ hắn lấy ra, kết quả hắn căn bản là không có mua hương phấn, vậy mùi này là trên người hắn, cũng không biết là ả đàn bà nào lưu lại. Tuy rằng thị chướng mắt Sở Đại Bảo, nhưng hiện tại là tướng công của thị, người khác đừng mơ tưởng trêu chọc!
Sở Đại Bảo vừa nghe lập tức kêu oan uổng, nói: "Không phải tình nhân, hôm nay ta cùng cha đi xem bệnh, làm sao có thời giờ mà tìm tình nhân a? Mùi phấn này là trên người Thạch cô nương, nàng ta không cẩn thận bị ngã một cái, vừa lúc ta ở bên cạnh, ta sao có thể không đỡ nàng a. Bất quá nàng yên tâm, ta đối với nàng ta một chút tâm tư cũng không có! Ta thề, ta mà có cái tâm tư kia, kêu trời giáng ngũ lôi đánh ta!"
Người cổ đại rất tin quỷ thần, cũng rất sợ thề, lời thề này của Sở Đại Bảo rất nặng.
Khúc Hồng Bố vừa nghe nhưng có chút tin tưởng Sở Đại Bảo thực ở bên ngoài không có tình nhân gì, tay buông lỏng, hỏi hắn Thạch cô nương kia là ai.
Sở Đại Bảo xoa lỗ tai, ngồi vào trên mép giường nói: "Mẹ Thạch cô nương họ Liễu, chính là tam nữ nhi Liễu Tuyệt Hậu trong thôn chúng ta, từ nhỏ đã bị bán, làm nha hoàn cho người ta, rời đi thôn đã hơn ba mươi năm, hiện tại được ông chủ thả về nhà. Thời điểm ta mang cha đi y quán vừa vặn gặp được mẹ con hai người, bà ấy còn có thể nhận ra cha ta. Bánh bao thịt chúng ta ăn vẫn là thím Liễu mua."
Tròng mắt Khúc Hồng Bố đi dạo một vòng, hỏi: "Cả nhà bọn họ trở về? Trong nhà bao nhiêu người? Ăn mặc thế nào? Được kẻ có tiền thả về nhà, xem ra hẳn là trong tay có chút tiền phải không? Nếu không sao có thể mời các ngươi ăn bánh bao? Bất quá hẳn là cũng không có đồng tiền lớn gì, nếu không nên mời các ngươi đi tửu lâu ăn một chút."
"Nghe nói chỉ còn hai mẹ con các nàng, chồng thím Liễu bị bệnh chết, vì nguyên nhân này, mới nghĩ trở về nơi này an cư. Xem như có chút tiền đi, ít nhất quần áo mặc trên người là vải mịn, cũng không phải đặc biệt cũ, trên đầu hai người đều có trâm bạc, Thạch cô nương lại bôi son trét phấn, hẳn là không thiếu tiền tiêu."
Trong giọng nói Sở Đại Bảo toát ra hâm mộ, nghĩ sớm biết rằng làm nô tài có thể sống tốt như vậy, hắn cũng nên từ nhỏ đi làm vài năm, hiện tại khẳng định cầm bạc về nhà qua ngày lành, có khi bắt được một nha hoàn xinh đẹp, nghe lời hầu hạ chính mình, làm sao giống con cọp mẹ nhà mình này!
Khúc Hồng Bố không biết Sở Đại Bảo đang nghĩ cái gì, thị nghĩ mẹ con thím Liễu, xa quê nhiều năm, hiện tại chỉ có hai mẹ con, trên người còn có chút tiền, nếu kết giao có thể chiếm được chút tiện nghi.
"Thạch cô nương kia bề ngoài khó coi phải không? Xấu xí tới cỡ nào?"
Khúc Hồng Bố hỏi, thị đều nêm nếm biết hết lòng của Sở Đại Bảo, Sở Đại Bảo này tâm địa gian giảo đầy mình cũng chưa có tâm tư, khẳng định là thực xấu.
Sở Đại Bảo nói: "So với một sợi tóc của nàng đều kém! Cho dù nàng ta giống từ tiên nữ trên trời giáng trần, ta cũng chỉ muốn vợ!"
"Ba hoa!"
Khúc Hồng Bố cười cười, lại hỏi thím Liễu có phải về thôn ở hay không, hay vẫn là ở trên trấn.
Sở Đại Bảo nói không rõ ràng.
"Ngươi còn có thể rõ ràng cái gì?" Khúc Hồng Bố trừng hắn liếc mắt một cái, giọng nói không bén nhọn, có thể biết thị cũng không còn tức giận, trầm ngâm một chút, thị lại nghĩ đến cái gì: "Thím Liễu rời đi đã bao nhiêu năm, vẫn là từ nhỏ liền rời đi, sao bà ấy có thể nhận ra cha? Là nói tên họ nhận ra sao?"
Khúc Hồng Bố nghĩ: rời đi nhiều năm như vậy, ở thời điểm đó có thể nhớ kỹ tên một người cũng thực không dễ dàng, cũng không phải thân thích cái gì.
Liễu Tuyệt Hậu là một hộ họ Liễu ở Đào Nguyên thôn, cả đời cũng không sinh được con trai, chỉ có ba nữ nhi, lúc trước vì sinh con trai, liền đem tiểu nữ nhi bán, nhưng cho đến khi Liễu Tuyệt Hậu ngoài ý muốn mà chết cũng không sinh ra con trai, hơn mười năm trước vợ của Liễu Tuyệt Hậu cũng đã chết, cũng là chết ngoài ý muốn.
Hai nữ nhi Liễu gia muốn đem phòng ở bán, nhưng không có người muốn mua, ghét bỏ phong thuỷ không tốt, Liễu gia là hộ ngoại lai, cha mẹ Liễu Tuyệt Hậu chỉ sinh được một mình ông ta, sau đó cùng chết ở trong một trận ôn dịch, sau này Liễu Tuyệt Hậu lại chặt đứt hương khói, cả hai người đều là chết không tử tế, hai nữ nhi sau khi gả rời khỏi đây cũng sống không tốt lắm, đặc biệt gian nan sinh hạ con trai, chuyện này sao có thể không để cho người ta cảm thấy phong thuỷ không tốt chứ? Cho nên phòng ở này không có người mua, hiện tại đã hơn mười năm, phòng ở đều đổ hai gian, tường vây cũng rách tung toé, ngay cả bọn trẻ con cũng không thích đi vào chơi.
Khúc Hồng Bố đối với nhà này đương nhiên rõ ràng, không nghĩ tới nhà này cư nhiên còn có tiếp sau, hiện tại thím Liễu dẫn theo nữ nhi trở về, cũng chỉ sinh một nữ nhi lại, trượng phu đã chết, cũng không biết trong tay có bao nhiêu tiền.
Trong đầu Khúc Hồng Bố suy tính không ngừng.
Sở Đại Bảo nói không phải nghe được tên họ cha hắn nên nhận ra, là thấy gương mặt Sở Tuấn Tài, đánh giá nửa ngày mới nhận, bởi vì trên lỗ tai Sở Tuấn Tài có nốt ruồi đen, thím Liễu mới bỗng chốc nhận ra.
Khúc Hồng Bố nghĩ: cứ như vậy cũng thực rất giỏi, xem ra thím Liễu này hoặc là trí nhớ đặc biệt tốt, hoặc là đối với cha chồng thị nhớ mãi không quên. Nghĩ đến loại phía sau, thị nhăn mày, nghĩ rằng cũng không thể để cho bà ta phá hư gia đình mình, không vì cái gì khác, liền vì Sở Phong Thu cũng không được! Khúc Hồng Bố nghĩ chính mình hiện tại chỉ vì là đại tẩu của Sở Phong Thu nên mới gần hắn được một chút, có thể mỗi ngày nhìn thấy mặt hắn, có thể cùng hắn nói đôi lời. Cho nên loại quan hệ này cũng không thể bị phá hỏng. Thị cũng biết bà mẹ chồng kia của thị xem ôn hòa nhưng chọc nóng nảy cũng là người tính tình cương liệt, nói thật thị có đôi khi đều suy nghĩ mẹ chồng thị hận không thể rời bỏ cha chồng, thực cho bà ta cơ hội này, bà ta khẳng định bắt lấy a!
Mày Khúc Hồng Bố nhăn gắt gao, hi vọng chính mình suy nghĩ nhiều.
Sở Đại Bảo thấy vợ ngồi ở chỗ kia vẻ mặt nghiêm túc, hắn lén lút chuồn ra khỏi phòng.
Hà Hoa cũng nghe Sở Phong Thu nói chuyện ở trên trấn gặp được thím Liễu cùng nữ nhi bà ta, nàng cũng có nghi vấn giống Khúc Hồng Bố, bất quá nàng cũng không có nghĩ nhiều lắm.
"Chàng về sau gặp được cô nương ngã sấp xuống nhưng không cho đỡ, phải né tránh!"
Hà Hoa cười nói với Sở Phong Thu, nàng nghĩ: cũng không biết con gái thời này có lớn mật không, nếu thật sự rất lớn mật, nàng lại giống Khúc Hồng Bố thích nhéo lỗ tai người, lỗ tai Sở Phong Thu đều phải xách cho rớt. Nghĩ như vậy, nàng không tự chủ được nở nụ cười, còn sờ sờ lỗ tai Sở Phong Thu.
Sở Phong Thu nắm giữ tay nàng, đặt tới bên miệng hôn một cái, nói: "Yên tâm, ta trốn rất xa."
Sở Phong Thu không nói với Hà Hoa kỳ thật hôm nay Thạch cô nương kia suýt chút nữa té vào người hắn, chẳng qua hắn tránh, có thế này để cho nàng ta bổ nhào vào trên người Sở Đại Bảo. Hắn lúc đó cũng không phản ứng, mấy năm nay có không ít cô nương nàng dâu đối với hắn cố ý, bất quá cũng đều chính là dùng ánh mắt đưa tình diễn ý, quá mức lắm chính là cố ý chạm vào hắn một chút, nhưng cho tới bây giờ không có người cố ý ngã vào lòng hắn, người này tâm tư thật sự xấu xa, đừng tưởng rằng hắn nhìn không ra nàng ta là cố ý, làm cho người ta rất khinh thường.
Sở Phong Thu nghĩ về sau phải trốn người phụ nữ khác rất xa, bởi vì cũng không biết có gặp phải loại cô nương không biết xấu hổ kiểu này hay không, cho dù các nàng không biết xấu hổ, nhưng hắn xấu hổ, hắn cũng không muốn vợ của mình tức giận.
Cả nhà đều cho rằng cho dù gặp lại thím Liễu cũng phải đợi mấy ngày nữa, ai cũng không nghĩ tới, buổi sáng hôm sau một chiếc xe ngựa đến Sở gia, là thím Liễu mang theo nữ nhi đến.