Sau khi chuyển nhà xong, vừa thu thập một chút, trời cũng đã tối mịt, mấy người Lý Hương Chi vừa mới nói mấy câu, Tôn Lan Thảo đã tới rồi, hôm nay thị theo người nhà mẹ đẻ đi thăm người thân, vừa trở về chợt nghe người ta nói nhà chồng cô em chồng phát sinh chuyện lớn, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới, thị đến lúc này miệng liền không chịu ngồi yên, e ngại Sở Phong Thu, thị chưa nói câu gì khó nghe với Thương thị, chính là lại nói Hà Hoa không phúc khí, mới vào cửa không bao lâu liền làm hại cha mẹ chồng bất hòa, nói nàng về sau hiếu thuận Thương thị nhiều hơn.
Lời này rất là càn quấy, nếu đổi thành mẹ chồng khác muốn áp con dâu một đầu nói không chừng sẽ lấy lời này làm cớ, nhưng Thương thị không phải cái loại mẹ chồng ác độc này a, bà nghe ra ý châm ngòi của Tôn Lan Thảo, rất không vui.
"Con dâu ta cũng không phải là người không phúc khí, nàng nếu không phúc khí, trên đời này đều không có người có phúc khí, ta hiện tại liền ngóng trông nàng sinh cháu trai cháu gái cho ta, đến lúc đó mỗi ngày ta đều giúp trông con cho. Ta thực vừa lòng nàng, nàng đối với ta cũng hiếu thuận, không cần ngươi lại nói vài lời vớ vẩn."
"Đúng vậy! Ngươi ngậm miệng lại cho ta! Liền ngươi như vậy còn có mặt mũi nói đến ai khác không phúc khí? Ta nhìn ngươi mới là không phúc khí nhất!"
Lý Hương Chi rất tức giận.
Trương Đại Khuê nói: "Thím, thím đừng nóng giận, cháu mang theo nàng trở về. Muội phu, đệ chăm sóc Hà Hoa, ngày mai huynh lại đến gặp mọi người."
Trương Đại Khuê nói xong dùng sức kéo Tôn Lan Thảo đi.
Nghe Tôn Lan Thảo không ngừng kêu la, Trương Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Hương Chi cũng cảm thấy rất dọa người, miễn cưỡng còn nói mấy câu, chối từ việc Thương thị lưu lại dùng cơm, hai người nói trời đã khuya, liền vội vàng về nhà.
"Hà Hoa con trở về phòng đi nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng ép buộc một ngày, đừng để quá mệt. Để cho Phong Thu đem cái nồi kia thu thập xong, mẹ nấu nước nấu cơm trước."
Thương thị vuốt tóc Hà Hoa, đau lòng nói, nghĩ hôm nay con dâu bị ép buộc một phen, đều do mẹ chồng như mình chọc chuyện cho nàng.
Hà Hoa nói: "Mẹ, con không sao, hôm nay mẹ cũng mệt mỏi."
Sở Phong Thu nói với các nàng: "Hai người trước ngồi nghỉ ngơi đi, con đem nồi thu thập xong trước, một lát con nấu cơm, làm mì trứng gà* cho hai người ăn."
mì trứng gà – 鸡蛋面片汤
Thương thị cười nói: "Được đó, hôm nay vốn là nghĩ làm sủi cảo cho các con ăn, kết quả ăn không được, chúng ta liền ăn mì trứng gà, ngày mai lại ăn sủi cảo! Hiện tại chúng ta sống riêng, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Phong Thu, cho thêm vài quả trứng, dầu cũng thêm nhiều chút a."
Sở Phong Thu đáp ứng một tiếng, liền đi ra ngoài làm việc.
Hà Hoa cười tủm tỉm nhìn, nói với Thương thị: "Mẹ, trong tay con còn có một cây nhân sâm, tuy rằng không lớn, nhưng con hỏi qua lang trung, hẳn là cũng có thể bán được ba đến năm lượng bạc, trong tay con cùng Phong Thu còn có một ít tiền, mặt khác còn có tiền của mẹ đặt ở nơi này, cộng lại cũng có khoảng bốn lượng, đến lúc đó hẳn là cũng có thể làm một cái nhà? Không cầu rộng lớn, thật tốt, có nhà của riêng mình. Mẹ thấy sao?"
Thương thị cầm tay Hà Hoa nói: "Đó là đồ cưới của con phải không? Làm cho con động vào đồ cưới, thật sự là ủy khuất con."
Thương thị thở dài một tiếng, lần này hòa ly bà tuy rằng có thể đem đồ của mình mang đi, nhưng mang đi thật sự đều là mấy thứ vụn vặt, bởi vì tiền đều tiêu hết cho Sở Đại Bảo năm trước bị thương, hiện tại bà thật sự vạn phần may mắn chính mình còn để một ít tiền ở chỗ con, cũng vạn phần may mắn không có lấy ra toàn bộ, nếu không hiện tại hối hận muốn chết.
Hà Hoa nói: "Mẹ, nhìn mẹ nói kìa, con gả vào, chúng ta chính là người một nhà, hơn nữa hiện tại chúng ta sống riêng, có nhà của riêng mình, con rất cao hứng!"
Thương thị gật gật đầu, nói: "Về sau chúng ta sẽ sống tốt, ngày khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, đến lúc đó mẹ nói Phong Thu mua vàng cho con đeo."
Hà Hoa cười gật gật đầu, tuy rằng hiện tại đang ở phòng thuê khá cũ, nhưng nàng cảm thấy càng có ngày xuất đầu, không có người nhà cực phẩm, chỉ có mẹ chồng từ ái cùng tướng công săn sóc, thật sự không muốn cười cũng khó.
Buổi tối, người một nhà ăn mì trứng gà thơm ngào ngạt, thương lượng chuyện nhà cửa.
Hiện tại ở trong thôn muốn xây nhà không phải miễn phí, phải trả thù lao, ấn kích cỡ lớn nhỏ mà tính tiền.
Sở Phong Thu nói: "Con nghĩ muốn mua miếng đất phía tây đầu thôn cạnh bờ sông kia, vừa vặn miếng đất bên cạnh cũng bỏ hoang, nếu có thể cũng nên mua, thế nên số tiền trong tay phải tiêu hơi nhiều."
Thương thị nói: "Miếng đất phía tây đầu thôn cũng được, bất quá mua miếng bên cạnh kia làm cái gì a? Một miếng ruộng gầy, cũng không trồng được bao nhiêu lương thực. Hà Hoa con thấy sao?"
Hà Hoa biết miếng đất phía tây đầu thôn cạnh bờ sông kia, nàng rất vừa lòng nơi đó, bởi vì dựa vào bờ sông, lúc muốn dùng nước, đến lúc đó vừa ra khỏi cửa chính là dòng sông nhỏ chảy có liễu rủ, đối diện chính là núi xanh xa xa một rừng cây, cánh đồng cỏ, cảm thấy rất tốt. Về phần nói miếng bên cạnh kia bị nói thành bạc màu, nàng cảm thấy mua xuống lại có lời, có dị năng của nàng, bạc màu tính cái gì? Liền tính là đất bị nhiễm phèn, nàng cũng có thể để cho hoa màu nơi đó phát triển tươi tốt!
"Mẹ, liền mua đi, bạc màu chút tốn tiền cũng không nhiều, chúng ta mua cũng không mệt, nói không chừng về sau con cùng Phong Thu có thể sinh thêm vài đứa trẻ, liền cho bọn nó thêm một cái nhà, đến lúc đó cả nhà chúng ta cách cũng không xa, rất náo nhiệt a."
Hà Hoa nói với Thương thị tự nhiên muốn lấy cớ.
Cái cớ này rất tốt, Thương thị nghe xong ánh mắt đều cười cong lên, đồng ý mua.
"Hai người đều cảm thấy nơi đó tốt, vậy mua nơi đó đi, dù sao nơi đó là đất hoang, đến lúc đó nói chuyện xong với trưởng thôn, coi như mua đất xây nhà, mua như vậy tiền cộng lại phỏng chừng phải dùng hơn năm ngàn đồng. Tiền này khá nhiều, thật sự không được liền vay tiền đi, đến lúc đó mẹ nhàn rỗi đi ra ngoài tìm chút việc làm, cũng có thể kiếm thêm tiền."
"Mẹ, đến lúc đó con sẽ nỗ lực kiếm tiền, không cần mẹ tìm việc làm."
Sở Phong Thu vội vàng nói.
Hà Hoa cũng vội vàng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con cũng sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền. Lại nói, cây nhân sâm kia còn chưa có bán đâu, nói không chừng có thể bán giá thích hợp, tiền kia liền đủ mua, đến lúc đó tất cả tiền của chúng ta cũng đủ làm hai gian phòng ở, chúng ta ở trước, có tiền lại tiếp tục xây thêm, chuyện này không phải được rồi sao? Cho dù lại vay tiền cũng liền mượn một hai ngàn đồng tiền, rất nhanh có thể trả xong, sao cần mẹ vất vả chứ?"
Nghe Hà Hoa nói như vậy, Thương thị cảm thấy cũng đúng.
Người một nhà thương lượng xong rồi, quyết định ngày mai để cho Sở Phong Thu đem cây nhân sâm kia đi bán, vì muốn bán giá tốt nhất, quyết định đi bán trên thị trấn.
Trong lòng Hà Hoa nghĩ mau kiếm tiền, nàng cũng không muốn vay tiền người ta, nợ tiền tư vị rất khó chịu a, hơn nữa nàng cũng muốn để cho bản thân mình cùng người nhà ở thoải mái một ít, cho dù không xây nhà lớn lợp mái ngói, nhà bằng bùn cỏ cũng phải xây rộng mở chút a.