Rau nhà Sở Phong Thu bán rất tốt, bất quá đất trồng rau nhà hắn cũng không nhiều, cũng không thể mỗi ngày đưa rau cho tửu lâu, liền ước định xong xuôi, chỉ cần rau trong nhà có thể hái được, sáng sớm Sở Phong Thu liền hái đưa qua, nếu không đưa qua, tửu lâu Trương Ký liền tự mình đi mua rau, bởi vậy cũng đủ làm cho người ta hâm mộ.
Trong thôn có người muốn đi đường tắt, chạy tới nói với Sở Phong Thu đem rau nhà bọn họ xen lẫn vào rồi bán cho tửu lâu.
"Rau này xen lẫn cùng nhau, căn bản nhìn không ra của nhà ai với nhà ai, dù là hương vị có chút không giống nhau, xen lẫn vào nhau cũng giống nhau, ngươi sợ cái gì? Cùng lắm thì nhà chúng ta lấy ít chút tiền, cho ngươi chiếm cái tiện nghi."
Điền đại nương nói, trên mặt đầy tươi cười, nhà bà ta không hề thiếu đất trống, nếu trồng rau lấy tiền lời, cũng là một con đường kiếm tiền, đến lúc đó cho dù tiền không nhiều lắm, cũng có thể ăn ngon hơn một ít, còn có thể làm mấy bộ quần áo mới.
Sở Phong Thu ở một bên nhíu mày, cũng không nói chuyện, hắn là một người đàn ông, lúc này nói cái gì tự nhiên là để cho phụ nữ nói, hắn ở bên cạnh nghe là được, hắn biết mẹ của mình cùng vợ có thể xử lý tốt.
Thương thị nói: "Sao có thể làm chuyện này, tửu lâu Trương Ký nói muốn mua rau nhà ta, nếu đem rau của nhà bà trộn chung rồi đem bán, vậy không phải gạt người sao? Nhà ta cũng không làm loại chuyện không thành thật, cũng không hiếm lạ bán được nhiều tiền. Rau nhà bà vẫn nên lưu lại cho nhà mình ăn đi."
Điền đại nương nói: "Chuyện này có cái gì không thành thật? Rau nhà tôi cũng rất ngon, không kém gì so với của nhà bà, xen lẫn với nhau khẳng định không nhận thấy. Làm kiểu này, chẳng qua là mượn tay của các người thôi. Đây cũng là giúp các người một tay, các người có thể kiếm thêm chút tiền, chuyện thật tốt phải không? Bà nói nhà các người hiện tại vừa mua đất vừa xây nhà còn thiếu tiền phải không? Mau thừa dịp thời điểm rau này đang ngon kiếm tiền, nếu không chừng sang năm tửu lâu Trương Ký sẽ không cần rau của các người, vậy các người còn phải lại nghĩ biện pháp trả nợ a. Nợ này sớm trả xong rồi thấy thoải mái, các người nói đúng không? Cho nên, nghe tôi đi, đem rau nhà chúng tôi cầm đi bán chung, tôi cam đoan không nói cho người khác biết."
Hà Hoa ở bên cạnh cười nói: "Nhà chúng ta thật sự không muốn chiếm tiện nghi nhà bà, dù sao rau nhà bà tốt như thế, không cần có chúng ta cũng có thể được, vậy không cần mượn tay chúng ta, trực tiếp chính mình đi bán là xong."
Thời điểm Điền đại nương nghe được Hà Hoa nói câu đầu tiên còn rất cao hứng, cho rằng Hà Hoa không tính toán chiếm tiện nghi nhà bọn họ, tính toán đưa giá của tửu lâu trả tiền cho bọn họ, kết quả nghe được câu sau vốn đang cười bỗng chốc cứng đờ, trong lòng nghĩ Hà Hoa đáng chết, thật sự quá xấu xa, nói lời này chọc tức bà ta đây mà!
Điền đại nương cười gượng nói: "Hà Hoa, lời này không thể nói như vậy a, dù sao cũng là rau của nhà ngươi đưa đi trước, chúng ta thế nào lại đi đưa? Hơn nữa các người đều bàn xong giá cả rồi, chúng ta có nói cũng phí công."
Hà Hoa nghe xong cười lạnh, nghĩ nói lời hay nhỉ, hình như vì không muốn đoạt mối buôn bán của bọn họ mới làm như vậy, giả vờ làm người thành thực ư? Còn nói cũng phí công? Nếu thật có thể kiếm tiền, Điền đại nương này còn sợ nói cũng phí công ư? Hừ, đến nhà nàng liền mất bao nhiêu võ mồm, thời gian đều có thể đi lên trấn xem coi.
Thương thị không nể mặt nói: "Rau nhà bà ngon, liền cứ việc đi bán, vừa vặn rau nhà tôi cung không đủ cho tửu lâu Trương Ký, các người đi không phải vừa vặn sao? Như vậy tiền cũng kiếm không ít, chúng tôi cũng vì tốt cho nhà bà. Thừa dịp hiện tại trời còn chưa sáng, nhanh đi lên trấn đi, chúng tôi không lưu."
Thương thị đứng lên, tiễn khách rõ ràng.
Điền đại nương vừa thấy tình cảnh này chỉ biết nói không thông, chỉ có thể hầm hừ ra về, nghĩ rằng thật sự đã cho mặt mũi mà lên mặt, vốn muốn cùng nhà bọn họ qua lại, để cho nhà bọn họ chiếm chút tiện nghi, kết quả còn không nhận ra lòng người tốt, bất quá chỉ là đàn bà hòa ly, con trai con dâu bị đoạn thân đuổi ra khỏi nhà!
Điền đại nương tức giận không thuận đi về, mắt thấy đến cửa nhà Sở Tuấn Tài, liền đi vào tìm Liễu Thúy Cầm nói chuyện.
Bụng Liễu Thúy Cầm hiện tại đã không nhỏ, tuy rằng tránh ở trong nhà, không thường đi ra ngoài, bất quá chỉ cần xem qua bụng bà ta, ai cũng đều đoán ra bụng bà ta tháng không nhỏ, phỏng chừng là ở trước thời điểm thành thân cùng Sở Tuấn Tài liền hoài thai, bởi vậy cũng liền chứng minh bà ta cùng Sở Tuấn
Tài trước đó quả thật có một chân, chuyện Thương thị cùng bà ta cũng liền càng làm cho người ta hoài nghi là bọn họ cùng nhau thiết kế.
Nhưng Sở gia cao thấp đều một mực chắc chắn đứa nhỏ này là sau khi thành thân mới hoài thai, người khác cũng không có chứng cớ, mọi người cũng đã nói dứt lời.
Điền đại nương trước xem bụng Liễu Thúy Cầm khen một tiếng khí sắc Liễu Thúy Cầm tốt, còn nói thai này khẳng định là con trai.
Liễu Thúy Cầm mỉm cười, tay đặt trên bụng, nói: "Con trai hay con gái đều tốt, giờ tôi đều một bó tuổi, còn có thể lại có một đứa nhỏ như vậy thì phải là trên trời ban ân, con trai hay con gái tôi đều sẽ yêu thương như tâm can bảo bối."
Liễu Thúy Cầm ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại ngóng trông đó là một bé trai, bà ta cùng chồng trước chỉ sinh một nữ nhi, vì thế bị không ít tức giận, sau này rời khỏi đại trạch, một người mang theo nữ nhi bôn ba trở về lại càng hiểu thật sâu có con trai có bao nhiêu trọng yếu, lần này hoài thai đứa nhỏ này, bà ta toàn tâm toàn ý ngóng trông là một bé trai, cảm thấy nếu là con trai, nửa đời sau này bà ta đều an ổn.
Thạch Tú Nương ở một bên nghe, bĩu môi, tuy rằng mẹ luôn luôn nói với nàng ta nếu nàng ta có một huynh đệ sẽ thêm núi dựa vào, về sau gả ra ngoài cũng
có người giúp đỡ nàng ta, nhưng nàng ta nhìn không được bộ dáng có con trai mọi sự liền tốt của mẹ mình, còn trở thành tâm can bảo bối, vậy chính mình thì sao?
Đứng ở ngay cửa Khúc Hồng Bố nghe xong trên mặt mang theo tươi cười, trong lòng lại nghĩ đứa nhỏ này xem ra thật sự là lưu không được.
Điền đại nương nói xong lại nói đến đám người Sở Phong Thu, cố gắng hạ thấp đối phương một phen, nghĩ lấy lòng Liễu Thúy Cầm, dù sao có đôi khi Liễu Thúy Cầm vẫn sẽ cho bà chiếm một ít tiện nghi nhỏ, lại nói bà cũng không tin Liễu Thúy Cầm đi ra ngoài nhiều năm thế trong tay lại không có tiền, nếu có, nói không chừng về sau có thể dùng được đó.
Khúc Hồng Bố vừa nghe đến Điền đại nương nói về đám người Phong Thu, lập tức nghiêm túc nghe, mấy ngày nay trong lòng thị rất nhớ Sở Phong Thu, không chỉ có Sở Phong Thu, ngay cả Thương thị cùng Hà Hoa thị đều có chút nhớ. Trước kia trong nhà có ba người này ở, tuy rằng thị cũng phải làm việc, nhưng lại có thể làm ít đi một ít, hiện tại cũng không ít, Liễu Thúy Cầm không làm việc, Thạch Tú Nương cũng giống như đại tiểu thư, cho dù bị Liễu Thúy Cầm thúc giục làm chút việc thì làm cũng không nhiều lắm, nhưng lại đem thị mệt chết. Nếu không phải vì tiền trong tay Liễu Thúy Cầm, Khúc Hồng Bố sớm quậy tưng lên, hiện tại chỉ có thể chịu đựng, chỉ nghĩ đến tương lai về sau.
Trong lòng Khúc Hồng Bố thở dài, trước kia còn nghĩ cho dù đám người Sở Phong Thu chuyển ra ngoài, ở cùng một cái thôn, muốn gặp vẫn có thể nhìn thấy, nhất là khi bọn họ còn ở cái nhà kia, ở phương bắc thôn, thị làm bộ thuận đường cũng có thể gặp được. Kết quả Sở Phong Thu lại xây nhà ở bờ sông phía tây thôn, thị thế nào cũng không thể tiện đường đi tới đó, mấy ngày nay thị ở rất xa nhìn thấy qua Sở Phong Thu hai lần, nhưng từng gặp qua Thương thị và Hà Hoa, bất quá thấy được chỉ có thể làm cho thị tức giận, bụng Hà Hoa thật sự làm cho thị đau mắt, Thương thị lại bảo hộ rất cẩn thận, thị muốn tới gần đều không được.
Biết nhà Sở Phong Thu sống rất tốt, Khúc Hồng Bố cũng không cao hứng, thị còn ngóng trông bọn họ sống kém, đến khi đó chính mình làm người tốt, để cho
Sở Phong Thu cảm kích thị, hiện tại không được rồi.
"Không nói tới bọn họ, nhắc tới bọn họ, trong lòng tôi sẽ không thoải mái, rõ ràng người này làm chuyện xấu, thế nào liền sống rất tốt chứ? Ông trời thật sự là đui mù."
Liễu Thúy Cầm nói, tuy rằng bà ta gả cho Sở Tuấn Tài, nhưng chỉ cần cứ nghĩ đến lúc trước an bày không có thành công, để cho thanh danh của mình bị ảnh hưởng, bà ta liền hận nghiến răng nghiến lợi ba người Thương thị, hiện tại thấy bọn họ sống rất tốt, cho dù là người khác nói bọn họ không tốt, trong lòng bà ta cũng phiền chán.
Điền đại nương đang cười liền ngậm miệng lại, trong lòng lại nghĩ Liễu Thúy Cầm cũng thật biết đóng kịch, không biết là ai làm chuyện xấu đâu, tuy rằng bà ta nói Thương thị nói bậy, nhưng bà ta cũng không phải đồ ngốc, vẫn biết cách làm người của Thương thị, Thương thị cũng không phải là người làm ra loại chuyện này.
Điền đại nương quay đầu nhìn nhìn Thạch Tú Nương, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hỏi hôn sự của Thạch Tú Nương có định chưa, nếu còn chưa có, bà ta có một cửa hôn sự tốt làm mai cho nàng ta.