Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 48: Hôn sự của Triệu Kim Bảo



  Chờ Điền đại nương vừa đi, Khúc Hồng Bố thực thức thời nói bên ngoài có việc muốn làm, đi ra ngoài, để mẹ con hai người thương lượng.

Liễu Thúy Cầm nói với Thạch Tú Nương: "Tú Nương, con cảm thấy thế nào? Mẹ chỉ có một nữ nhi thôi, thật sự luyến tiếc gả con cho một người chồng đã chết hai người vợ, còn phải đi làm mẹ kế. Bất quá nói đi nói lại, người này bị hai điểm này, còn lại đều cũng không tệ, trọng yếu nhất là một tú tài, con nếu gả qua thì là nương tử tú tài, thân phận này sẽ không giống nhau."

Liễu Thúy Cầm nghĩ nếu là của chính mình, khẽ cắn môi liền gả cho, nhưng đây là khuê nữ của mình, để cho chính nàng quyết định, đừng về sau oán người mẹ này.

Thạch Tú Nương cắn cắn môi, nàng ta bây giờ còn chưa có chủ ý, chỉ có thể nói để suy nghĩ lại.

"Vậy con ngẫm lại đi, mẹ cũng không thúc ép con."

Liễu Thúy Cầm vuốt bụng, trong lòng nghĩ đây nhất định phải là con trai, trước không nói có thể trở thành chỗ mình trông cậy vào, về sau cũng không cần quan tâm giống như nữ nhi.

Thạch Tú Nương xem động tác sờ bụng của Liễu Thúy Cầm, cũng giật mình, nghĩ mẹ của mình về sau cũng không chỉ có mình là con, mặc kệ đó là một bé trai hay là bé gái, chính mình cũng không thể có được tất cả tài vật trong tay mẹ, vậy chính mình phải quyết định vì bản thân.

Sở Tuấn Tài và Sở Đại Bảo đều muốn Thạch Tú Nương gả cho tú tài, vậy trên mặt bọn họ cũng có ánh sáng!

Khúc Hồng Bố cũng cảm thấy gả rất tốt, sau khi gả bọn họ có thể dính nhờ ánh sáng, so với Thạch Tú Nương gả cho kẻ nghèo túng sau này hay tống tiền tốt hơn nhiều.

Thạch Tú Nương nơi này còn do dự, Sở Đại Bảo chợt nghe thấy một tin tức, chạy về nhà nói cho đám Liễu Thúy Cầm, để cho Thạch Tú Nương mau mau định chủ ý, nếu không cửa hôn sự này sẽ bị người đoạt đi rồi.

"Ngươi nói Triệu Kim Bảo cũng coi trọng tú tài kia? Vậy chuyện này phải quyết định thật mau!"

Khúc Hồng Bố vừa nghe nhíu mày, Triệu Kim Bảo kia dễ nhìn hơn Thạch Tú Nương, hơn nữa ca ca nàng ta là con rể tửu lâu Hương Khách Lai trên trấn, hiện tại là một nửa ông chủ, hẳn cũng có thể cho một phần phong phú đồ cưới, vậy nói tóm lại Thạch Tú Nương so không bằng rồi, muốn thực để cho tú tài kia chọn một người trong các nàng, tú tài kia khẳng định sẽ chọn Triệu Kim Bảo, đây căn bản không phải là nghi vấn mà đáp án a!

"Triệu Kim Bảo? Tôn Vương thôn bên cạnh? Không phải là cô nương suýt chút nữa thành cô em chồng Hà Hoa sao?"

Liễu Thúy Cầm nhớ lại, bà ta gặp qua Triệu Kim Bảo, nghĩ cô nương kia xinh đẹp hơn con gái mình, trong lòng bà ta cũng nóng nảy.

Sở Đại Bảo nói: "Chính là nàng ta! Là thím Cẩu Tử Tôn Vương thôn nói cho con nghe, bây giờ còn chưa có định xuống. Mẹ, mẹ xem tú tài này là khối thịt béo, bao nhiêu người nhìn chằm chằm đó! Ngay cả Triệu Kim Bảo cô nương như vậy cũng nhìn chằm chằm, muội muội nếu có lòng, thì đừng kéo nữa! Nếu không đến lúc đó người ta định xuống thì chậm rồi!"

"Ngươi nói bừa cái gì vậy!" Khúc Hồng Bố đẩy Sở Đại Bảo một phen, quay đầu nói với Liễu Thúy Cầm: "Chính là cửa hôn sự này bất thành, muội muội khẳng định cũng có thể tìm được tốt hơn. Bất quá mẹ a, cha Thụ Căn hắn nói cũng đúng, nếu thực sự có lòng kia, phải nắm chặt thời gian! Chúng ta đi ra ngoài trước, mẹ cùng muội muội cứ thương lượng đi."

Khúc Hồng Bố nói xong liền lôi kéo Sở Đại Bảo đi ra ngoài.

Vừa rồi Sở Tuấn Tài ở bên cạnh luôn luôn không nói gì, lúc này mở miệng nói: "Đó là tú tài, tuổi không phải lớn lắm, nghe nói bề ngoài cũng được, để cho con gái suy nghĩ thật kỹ, bà cũng cho cái chủ ý. Tôi đi kêu nó cho bà."

Sở Tuấn Tài nói xong đi ra ngoài kêu Thạch Tú Nương.

Thạch Tú Nương vừa nghe nói cửa hôn sự này có người muốn đoạt, lại là Triệu Kim Bảo thôn bên cạnh, bỗng chốc dựng thẳng lông mày lên.

"Đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ!"

Thạch Tú Nương mắng ầm lên, nàng ta cũng từng gặp Triệu Kim Bảo, hơn nữa hai người xem không vừa mắt nhau, đơn giản là lúc trước trên lỗ tai Triệu Kim Bảo đeo một đôi hoa tai vàng, mà nàng ta cũng đeo một đôi, lớn hơn một chút so với Triệu Kim Bảo. Lúc đó Triệu Kim Bảo vừa kiếm được đôi hoa tai vàng từ chỗ chị dâu, đang được đám tiểu thư muội muội hâm mộ, lâng lâng, kết quả bị Thạch Tú Nương đạp xuống, nên không cao hứng, nói chuyện còn mang ý châm biếm. Thạch Tú Nương cũng không phải là kẻ không cáu kỉnh, đừng nhìn nàng ta trước kia làm nha hoàn cho người ta, cha mẹ nàng ta cũng đều là làm hạ nhân cho người ta, nhưng nàng ta tự cho là tài trí hơn người, cho dù hiện tại lại thành một thôn cô, ở mặt ngoài cũng nhìn không có ý gì, nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường nông dân, bị một thôn cô nhỏ mới thấy qua mặt còn bị châm chọc, nàng ta sao có thể không hận?

Thạch Tú Nương tuy rằng không có cùng Triệu Kim Bảo trở thành vừa gặp thành thù, nhưng trong lòng cũng không thích Triệu Kim Bảo, hiện tại vừa nghe nàng ta lại muốn cướp hôn sự của mình, một cỗ hỏa khí liền bốc lên. Nếu nói Thạch Tú Nương lúc trước còn có vài phần do dự với cửa hôn sự này, hiện tại vì tranh đoạt với Triệu Kim Bảo, nàng ta liền nguyện ý.

"Mẹ, cửa hôn sự này con đồng ý! Đừng nói Triệu Kim Bảo kia còn chưa có đem cửa hôn sự này định xong, dù là định xong rồi, con cũng muốn đoạt đến tay!"
Thạch Tú Nương nói với Liễu Thúy Cầm.

Liễu Thúy Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dù sao kỳ thật trong lòng bà ta cũng càng muốn để cho nữ nhi gả cho tú tài này, hơn nữa nhảy ra Triệu Kim Bảo, bà ta càng cảm thấy cửa hôn sự này không có gì mà do dự.

Kỳ thật tâm tư đôi mẹ con này thực bình thường, thật giống như một miếng điểm tâm, vốn các nàng còn đang suy nghĩ ngửi mùi trước nhưng sợ hương vị không ngon, kết quả người khác chạy tới muốn mua, các nàng liền cảm thấy miếng điểm tâm kia là điểm tâm mĩ vị, không muốn buông tha.

Điền đại nương vừa nghe nói Thạch Tú Nương đồng ý cửa hôn sự này, rất là cao hứng, lập tức đáp ứng đi Hòe Thụ thôn làm mai.

Khúc Hồng Bố nói cho Điền đại nương Triệu gia cũng muốn cửa hôn sự này, nói bà ta nhất định phải nghĩ biện pháp, đừng làm cho đối phương thành công.

"Gì? Vợ Cẩu Thặng nói cho biết sao?" Điền đại nương vừa nghe liền nhíu mày, bà cũng quen biết thím Cẩu Tử, quan hệ cũng thân thiết, bất quá hiện tại lại muốn đoạt mối làm mai với bà ta, muốn cướp tiền bà mối từ trong tay bà ta, bà ta cũng sẽ không cho!

"Yên tâm đi! Cửa hôn sự này ta nhất định nói thành cho các người! Tú tài này nhất định là con rể thôn chúng ta, không tới phiên Tôn Vương thôn bọn họ!"

Điền đại nương khẳng định, kết quả hùng dũng oai vệ đi, xám xịt trở lại, nói là tú tài hình như là xem tướng Triệu Kim Bảo.

"Không chừng là Triệu Kim Bảo kia không biết xấu hổ đi lắc lư trước mặt tú tài, lúc này để cho tú tài kia động tâm."

Điền đại nương nói, một mặt là vì chính mình làm mối không thành, một mặt an ủi đám người Liễu Thúy Cầm.

Liễu Thúy Cầm không cam lòng, tất cả mọi người Sở gia không cam lòng, Khúc Hồng Bố thậm chí hỏi Điền đại nương nếu đồ cưới của Thạch Tú Nương nhiều hơn so với Triệu Kim Bảo cũng không thể để cho tú tài hồi tâm chuyển ý sao? Nếu nói ngay từ đầu thị còn đau lòng Thạch Tú Nương mang đi nhiều đồ cưới, hiện tại thị lại tình nguyện đau lòng cũng muốn kết cửa hôn sự này, Triệu gia đều muốn kết cửa hôn sự này, vậy cửa hôn sự này còn có thể kém sao? Hơn nữa, nếu cửa hôn sự này kết không được, Liễu Thúy Cầm càng đau lòng Thạch Tú Nương, khẳng định cũng sẽ mang đi rất nhiều đồ cưới, chẳng sợ làm mối không được cửa hôn sự này.

Mắt Điền đại nương vừa chuyển, hàm hồ nói bà ta cũng không rõ Triệu Kim Bảo có bao nhiêu đồ cưới, nhưng nếu Triệu Kim Bảo không gả được cho Liên tú
tài, như vậy đồ cưới Thạch Tú Nương phải phong phú, khẳng định là có thể gả cho Liên tú tài.

Ánh mắt Khúc Hồng Bố sáng lên, nói: "Đại Nương, nếu thím đem cửa hôn sự này nói thành, đến lúc đó chúng ta khẳng định cho lễ cảm tạ rất nhiều!"

Điền đại nương nói: "Ta đây nghĩ biện pháp đã, nhìn xem có thể thành hay không!"

Khúc Hồng Bố còn nói không ít lời dễ nghe, sau đó tiễn bước Điền đại nương, trở về phòng đi nói cho Liễu Thúy Cầm chuyện này.

Liễu Thúy Cầm nghĩ nếu có thể thành thì rất tốt.

Thạch Tú Nương lại sốt ruột chờ tin tức, toàn tâm toàn ý bắt đầu ngóng trông tin tức tốt, ngóng trông có thể gả cho Liên tú tài.

Điền đại nương lại tới một lần nữa, không biết nói gì cùng Liễu Thúy Cầm, chẳng được bao lâu bước đi, nắm tay áo thật chặt, mặt đầy ý cười.

Không quá lâu, Đào Nguyên thôn liền xảy ra một chuyện đề tài thực nóng bỏng, chính là Dương Thạch Đầu quang côn (độc thân, chưa vợ) tuổi không nhỏ, lại xấu xí, trong nhà lại nghèo khó, lại lười biếng sắp thành hôn! Cái này cũng chưa tính là gì, hắn thú là Triệu gia cô nương Triệu Kim Bảo thôn bên cạnh, đây là chuyện ngạc nhiên!

Triệu Kim Bảo đang lúc thời gian tươi đẹp nhất, bề ngoài cũng không kém, còn có một ca ca về sau sẽ làm ông chủ tửu lâu, nàng ta khẳng định sẽ không gả
quá kém, làm sao có thể gả cho Dương Thạch Đầu? Phương diện này khẳng định là có chuyện!

"Ta thấy khẳng định là Dương Thạch Đầu kia làm chuyện gì đó nên bị thiên lôi đánh xuống, Triệu Kim Bảo mới không thể không gả cho. Ai, cũng là đáng thương."

Vợ Loan Mộc nói, là một người phụ nữ, chẳng vì quan hệ tốt với Hà Hoa, mà không thích người Triệu gia, nàng cũng có chút đồng tình Triệu Kim Bảo, dù sao gả cho Dương Thạch Đầu cũng thật không phải lương xứng gì.

Hà Hoa nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng, Dương Thạch Đầu kia là kẻ hỗn trướng, lúc trước còn muốn trêu ghẹo nàng, bị nàng dùng dao chặt củi dọa cho chảy nước tiểu ra quần, cũng không dám tới gần mình nữa, thấy nàng đều sẽ đi đường vòng, nàng đã sắp quên trong thôn có người đáng ghét này. Không nghĩ tới hiện tại Triệu Kim Bảo sắp gả cho hắn.

Nghĩ đến Triệu Kim Bảo kiêu ngạo kia, Hà Hoa nghĩ cũng không biết hiện tại về sau nàng ta còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?

Sau khi Thạch Tú Nương biết chuyện này cao hứng cực kỳ, ở trong phòng che miệng cười vui vẻ, Triệu Kim Bảo này muốn cướp hôn sự với mình, lúc này xem nàng ta về sau thấy mình còn có mặt mũi nói châm chọc mình thế nào? Còn có thể so với mình sao? Về sau mình chính là nương tử tú tài, mà Triệu Kim Bảo chính là một cô vợ của kẻ nghèo hèn!

Liễu Thúy Cầm thấy bộ dáng mặt mày hớn hở của nữ nhi, trong lòng nghĩ: nó có thể vô cùng cao hứng lập gia đình chính là chuyện tốt, mà nữ nhi của mình gả tốt như vậy, về sau chính mình ở Sở gia cũng càng có thể thẳng thắt lưng, Sở gia kết một cửa hôn sự tốt này về sau cũng càng hãnh diện ở trong thôn!