Tôn Lan Thảo vừa nghe nói Trương Đại Khuê muốn thú Lý Thải Vân, tức giận bật cao ba thước, lần này Trương Đại Khuê chạy một chuyến ở bên ngoài trở về, khẳng định là buôn bán lời có tiền, thị còn muốn suy nghĩ biện pháp tái giá trở lại Trương gia, dù sao giống người Trương gia có thể dễ dàng tha thứ cho mình như vậy không nhiều lắm a, kết quả Trương Đại Khuê nhanh như vậy sẽ lại đón dâu, lần này không phải chặt đứt đường của thị sao?
Tôn Lan Thảo muốn chạy tới quậy Trương gia, bị người trong nhà ngăn cản.
Mấy năm nay Tôn Lan Thảo luôn luôn làm mất mặt xấu hổ, nhưng người Tôn gia cũng đều da mặt dày, chỉ cần có thể từ Tôn Lan Thảo nơi đó có được đồ tốt, bọn họ có thể không đi quản, thậm chí Tôn Lan Thảo bị Trương gia hưu, bọn họ đều không có khó xử Tôn Lan Thảo, bởi vì bọn họ nghĩ dựa vào năng lực của Tôn Lan Thảo khẳng định có thể sẽ tìm được một người đàn ông gả cho, cho dù tìm không thấy, cũng có thể lấy tiền từ trong tay đàn ông, đến lúc đó bọn họ cũng có thể chiếm tiện nghi. Chính là sau này Tôn Lan Thảo náo càng ngày càng quá mức, ảnh hưởng tới việc cưới hỏi của thân thích bọn họ, chạy tới nhà bọn họ tranh cãi ầm ĩ một hồi, nói bọn họ cẩn thận quản thúc Tôn Lan Thảo.
Người Tôn gia nói Tôn Lan Thảo không được đi Trương gia náo loạn, nhanh đi tìm một người đàn ông gả cho, nếu thị không tự mình tìm, bọn họ liền tìm giúp thị.
Tôn Lan Thảo không có nhà chồng, cũng không nghĩ không có nhà mẹ đẻ, hơn nữa thị cũng biết chính mình cho dù lại náo, Trương gia cũng không để cho mình trở về.
Bất quá Tôn Lan Thảo cũng không muốn nuốt xuống khẩu khí này, thị không thể đi quậy Trương gia, thị còn có thể nói bậy Trương gia cùng người khác.
Cho nên không từ mà biệt, ít nhất Tôn Vương thôn cùng Đào Nguyên thôn, hai thôn liền bắt đầu truyền nhàn thoại về Trương Đại Khuê cùng Lý Thải Vân, nói bọn họ đã sớm thông đồng với nhau, nói Trương Đại Khuê chính là coi trọng Lý Thải Vân mới đối xử không tốt với Tôn Lan Thảo, bức Tôn Lan Thảo đi tìm đàn ông khác, sau đó bọn họ lại dùng lý do này hưu người ta. Còn nói Lý Thải Vân không thủ nữ tắc, khi chồng nàng còn chưa có chết liền cùng Trương Đại Khuê lén lui tới, thậm chí muốn đem chuyện chồng Lý Thải Vân chết đều đổ hết đến trên đầu bọn họ.
Người nhà chồng trước Lý Thải Vân còn chạy tới tìm Lý Thải Vân náo loạn, nói Lý Thải Vân bồi tiền.
"Những người này thật sự là không biết xấu hổ! Chính mình đã làm sai bị hưu, bị người đánh chết, cuối cùng đổ oán lên người khác?! Hà Hoa, ta biết lời này là Tôn Lan Thảo truyền ra, ngươi nói muốn giáo huấn thị một chút hay không? Chỉ cần ngươi nói, ta khẳng định sẽ hỗ trợ!"
Vợ Loan Mộc tức giận nói, đối với Tôn Lan Thảo nàng thật sự là chán ghét, ả đàn bà này không biết xấu hổ, cư nhiên ngay cả chồng cũ đều không buông tha, là cái thứ gì vậy!
Hà Hoa cũng rất tức giận, đại ca của mình thật vất vả mới có hạnh phúc, cha mẹ của mình sẽ có thể sống những ngày yên ổn, Tôn Lan Thảo này cư nhiên
còn không buông tha bọn họ, thật sự là làm cho người ta không thể nhẫn!
"Hừ, ả hắt nước bẩn cho người ta, nhưng bản thân ả liền bẩn cả người, ngay cả nước bẩn cũng không thể hắt cho người khác. Hãy chờ xem, lúc ả ở nhà chồng cũng không an phận, hiện tại lại càng không an phận, có ngày sẽ bị người đánh gãy chân!"
"Đúng vậy, loại phụ nữ này cũng sẽ không thành thật! Ta đã nói với mấy người ta quen, nói các nàng cẩn thận nhìn chằm chằm Tôn Lan Thảo này, chỉ cần phát hiện liền chửi ả ngay, lại đánh ả vài lần, xem mặt ả dám để tới nơi nào! Đến lúc đó thực làm cho người ta không thể nhịn được nữa, còn có người đem thị đưa đến huyện nha."
Vợ Loan Mộc nghĩ sao liền không có người đi tố cáo Tôn Lan Thảo chứ? Nếu tố cáo thị, ném thị vào trong đại lao, không chuyện gì sao?
Trong lòng Hà Hoa cũng tiếc nuối như vậy, bất quá loại chuyện này cũng không phải dễ dàng, bởi vì hiện tại luật pháp là nam nữ thông dâm đưa tới quan phủ phải do người trong nhà hai bên đi đưa, hơn nữa đến lúc đó nam nữ đều sẽ bị trừng phạt. Lúc này hoặc là hai bên cũng không muốn mất mặt xấu hổ, hoặc là một bên trong đó phải nén giận đi cầu xin bên kia. Hơn nữa bởi vì loại chuyện này đi tới quan phủ rất dọa người, cho nên cuối cùng vẫn là bình thường giải quyết riêng, sẽ không đưa tới quan phủ.
Tôn Lan Thảo liền vì vậy tránh được số kiếp, thị tìm đàn ông phần lớn đều có vợ, hơn nữa tất cả đều là đương gia tác chủ, vợ người đàn ông này cũng không thể đem chồng của mình đưa đi quan bị phạt, cuối cùng cũng chỉ có thể tiện nghi Tôn Lan Thảo. Về phần mấy người không thành thân, lúc trước còn có người cùng Tôn Lan Thảo có một chân, hiện tại Tôn Lan Thảo đã bị hưu, tất cả đều trốn thị rất xa, sợ bị thị bò lên!
Hà Hoa nghĩ tới nghĩ lui, đối phó Tôn Lan Thảo về sau có rất nhiều cơ hội, trước làm xong hôn sự ca ca của mình đã, cũng không thể để cứ như vậy.
Thím Điền cũng tức không chịu được, còn cố ý chạy tới Trương gia, sợ bọn họ không muốn cửa hôn sự này, kết quả tới đó nhìn thấy Lý Hương Chi đang mắng chửi người ngay cửa Tôn gia. Bà lập tức cũng cùng Lý Hương Chi mắng. Hai người phụ nữ mồm mép đều lợi hại, hơn nữa đánh nhau rất giỏi, cho làm người
Tôn gia không có cách, đáp ứng nhất định đem Tôn Lan Thảo mau mau gả đi, để cho thị không bao giờ có thể đi nói hươu nói vượn nữa.
"Hôn sự này là chuyện ván đã đóng thuyền, ra tháng giêng ta liền làm!"
Lý Hương Chi nói với thím Điền, đã qua năm này cũng không có không khí vui mừng, còn bị người làm tức giận đầu muốn bốc khói, bà nghĩ vẫn là mau mau làm việc vui đi. Chờ thành thân xong, người khác thích nói cái gì thì nói cái đó đi!
Thím Điền vừa nghe cũng lập tức nói: "Được! Liền định như vậy! Tôi cũng muốn mau gả Thải Vân đi, mắc công người bên kia lại hành tội nó."
Lý Hương Chi cũng nghe nói, từ khi Lý Thải Vân có bản sự kiếm tiền, nhà chồng trước kia cùng ca ca chị dâu đều muốn cho nàng trở về, bất quá đều bị từ chối. Bà nghĩ đêm dài lắm mộng, vẫn là mau đưa người con dâu này cưới về thành người nhà mình mới dễ che chở nàng.
Hai nhà lại hợp ý, ra tháng giêng liền làm việc vui, làm thực náo nhiệt, đừng nhìn Lý Thải Vân là tái giá, nhưng Trương Đại Khuê cũng mướn cỗ kiệu, dọc theo đường đi diễn tấu sáo và trống đem Lý Thải Vân từ Đào Nguyên thôn đón về Tôn Vương thôn, trong nhà cũng làm mấy bàn tiệc. Điều này làm cho tất cả mọi người đã nhìn ra, Trương gia đối với người con dâu này thực vừa lòng.
Tôn Lan Thảo nhìn thấy tức cắn răng, nhất là khi người khác cười nhạo thị, thị hận không thể cắn đối phương mấy khối thịt. Thị không phải không nghĩ biện pháp đem Trương Đại Khuê đoạt lại, bất quá Trương Đại Khuê sống cùng thị qua nhiều năm như vậy, rất hiểu biết thị, thị muốn dùng chiêu gì đối phương đều nhìn ra, nhất là đối phương căn bản là người không để cho thị dựa vào, thị muốn dùng chiêu gì cũng đều không dùng được!
Sau này Tôn Lan Thảo hết hy vọng, bởi vì Trương Đại Khuê còn nói với thị, nếu thị lại dùng chiêu tính kế hắn, hắn đánh gãy chân thị cũng sẽ không thú thị, cùng lắm thì hắn ở tù. Tôn Lan Thảo nhìn ra Trương Đại Khuê là nói thật, cũng sợ hãi, nghĩ thị cũng không treo cổ ở một gốc cây, người đàn ông này một chút cũng không đau thị, thị vẫn là đổi một người khác đi.
Bất quá hết hy vọng thì hết hy vọng, nhìn thấy Trương Đại Khuê thuận lợi vui vẻ cưới người phụ nữ khác như vậy, Tôn Lan Thảo vẫn mất hứng, nghĩ rằng mình nhất định phải gả cho người tốt hơn, còn nhiều thời gian, thị muốn cho người khác nhìn xem, Tôn Lan Thảo cách Trương gia sống còn tốt hơn!
Hà Hoa thấy ca ca rốt cục lại cưới vợ một lần nữa, hơn nữa lần này thú là người phụ nữ huynh ấy yêu, lại là Lý Thải Vân có khả năng lại hiền lành, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ cuộc sống nhà mẹ đẻ rốt cục có thể đi lên quỹ đạo, về sau nàng có biện pháp kiếm tiền gì cũng có thể kéo nhà mẹ đẻ một phen, nghĩ lúc trước có Tôn Lan Thảo gây chuyện, đi theo chiếm tiện nghi như vậy trong lòng liền nghẹn một bụng lửa.
Mấy ngày nay Lý Thải Vân chung đụng cùng Hà Hoa tốt lắm, thời điểm nàng vào động phòng vẫn là Hà Hoa cùng ngồi, nói chờ thời điểm lại mặt sẽ đi thăm nàng.
Ngày Lý Thải Vân lại mặt, Hà Hoa đang đùa với Đoàn tử, nghĩ ca ca chị dâu khi nào thì tới cửa, chợt nghe thấy giọng nói vợ Loan Mộc.
"Hà Hoa! Hà Hoa!"
Vợ Loan Mộc kêu Hà Hoa hai tiếng, sau đó chào hỏi Thương thị.
Hà Hoa vừa nghe giọng nói vợ Loan Mộc, còn cười cười, nghe thấy giọng nói nàng có chút hưng phấn, xem ra lại có bát quái để nghe rồi.
"Trong thôn lại có chuyện gì? Hay là ngươi lại nghe được chuyện gì? Đến, ăn hạt dưa chậm rãi nói, ta không vội."
Hà Hoa đem đĩa đựng hạt dưa để trước mặt vợ Loan Mộc, còn nàng ôm Đoàn tử, để cho Đoàn tử cũng đối mặt với vợ Loan Mộc, mẹ con cùng nhau chuẩn bị trạng thái nghe chuyện bát quái.
Vợ Loan Mộc đầu tiên là đem tay sờ vào trong tay áo, sau đó mới vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn tử, trêu đùa vài câu, hận không thể hôn mấy
cái. Nàng muốn gặp Đoàn tử, vì Đoàn tử, đều có thể đem bát quái mình thích nhất một lát sau mới nói. Chờ nhìn thấy Đoàn tử cười khanh khách vui vẻ với nàng, nàng mới cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống, cầm lấy hạt dưa, chuẩn bị bắt đầu kể chuyện.
Hà Hoa đang chuẩn bị nghe vợ Loan Mộc nói chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó, tuy rằng việc nhỏ, nhưng nàng vẫn rất thích nghe, ai biểu nơi này không có gì giải trí chứ? Kết quả vợ Loan Mộc lại nói ra một chuyện lớn, làm Hà Hoa liền phát hoảng.
Vợ Loan Mộc nói: "Nhà Sở Đại Nha đã xảy ra chuyện! Cây đại thụ bên cạnh nhà thị không biết thế nào lại đổ, đè sụp phòng ở, chồng thị cùng con đều chết!"