Cả cửa sổ sát đất bị cơn mưa lớn dội lên không nhìn thấy được gì, gió mùa thu cuốn theo tuần tra tiếng còi gào thét qua cửa sổ phòng cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, cho dù cả bức rèm được mở rộng ra, ánh sáng trong phòng cũng không nhiều lắm.
Anh hôn cô, thấp giọng kể cho cô nghe giấc mơ thời niên thiếu, Hạ Thiên lắng nghe khuôn mặt đỏ bừng, bảo anh dừng lại, nhưng anh không nghe, vừa nói, vừa thực hành lại ký ức với cô.
Hạ Thiên biết, anh muốn xóa bỏ hoàn toàn sự bất an trong lòng cô, muốn cô biết, anh muốn cô, từ thiếu niên đến trưởng thành, thậm chí cả những năm tháng sau này, đều chỉ có cô, chỉ biết có cô.
Cuối cùng, Hạ Thiên không chịu nổi kích thích hai bên của anh, tức giận ôm lấy mặt anh, dùng miệng chặn anh lại, cũng nuốt xuống tiếng cười khẽ anh đang mong đợi.
Cơn mưa bên ngoài, rơi xuống càng lúc càng nhanh, ngoài cửa sổ là tiếng gió cùng tiếng mưa rơi, bên tai là tiếng hít thở nặng nề của anh, nặng nề hơn âm thanh, nặng nề hơn tiếng gõ cửa, đi thẳng vào lỗ tai cô, gõ vào lòng cô, khiến cho trái tim cô không thể thở nổi.
Như là cơn mưa lớn xuyên qua cửa kính không kiêng nể gì tiến thẳng vào, dội lên hai người, ngay cả lông mi của cô cũng bị ướt nhẹp, khuôn mặt người đàn ông ở trước mắt, vốn là ánh sáng lờ mờ không phân biệt rõ ràng, nhưng lần này thật sự không nhìn thấy gì.
……
Xong việc, Tống Âu Dương ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô, dưới vòi hoa sen tràn ngập hơi nóng, lại nhịn không được ấn cô lên tường liên tục hôn cô nửa tiếng đồng hồ mới đi ra.
Hạ Thiên bị anh dùng khăn tắm quấn lại đặt trên sofa cạnh tường, lấy chăn và ga mới từ trên cùng trong tủ của cô, tuy rằng đồ đạc không phơi nắng, nhưng ít nhất so với cái giường vừa rồi bị hai người làm ra còn tốt hơn nhiều.
Cô hoảng hốt nhìn thấy anh cuộn chăn ga trải giường đi vào phòng tắm, trong lòng suy nghĩ còn không biết đến lúc đó có thể giặt sạch sẽ hay không……
Lúc Tống Âu Dương lại ôm cô trở về giường, Hạ Thiên đã mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, cô muốn anh ôm mình ngủ, nhưng anh lại thả cô lên giường, sấy tóc cho cô, hôn lên mí mắt cô rồi liền đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.
Hạ Thiên có hơi bất mãn chui vào trong chăn, rốt cuộc vẫn không có sức lực mở mắt ra hỏi bây giờ anh định làm gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
……
Tống Âu Dương xuống mở tủ lạnh dưới tầng ra, quả nhiên không tìm được thứ mình muốn tìm, nghĩ cũng đúng, tối hôm qua hai người vừa trở về… Trong nhà làm sao có thể có. Anh đi từ trong nhà Hạ Thiên ra, trở về nhà đối diện.
Ứng Quyên Quyên đang chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp thì nghe thấy thanh âm cửa lớn mở ra, nhìn thấy Tống Âu Dương từ bên ngoài đi vào hơi bất ngờ.
Hỏi anh, “Em đây là…” Chị ấy nhìn bộ đồ thể thao màu xám trên người anh rõ ràng không tương xứng với kích thước bình thường của mình, “Vừa mới chạy bộ về?”
Nghĩ lại cũng không đúng, đã hơn mười một giờ, hơn nữa từ nửa đêm hôm qua đến nay, bên ngoài trời vẫn mưa to không ngừng, từ trước đến nay nhưng ngày mưa anh đều là tập thể dục ở nhà.
Trong phòng bên cạnh phòng anh có đặt một máy chạy bộ, còn có mấy thiết bị thể thao chị cũng không biết tên. Anh biến mất từ tối hôm qua sau khi Tống Minh Hoài và Liêu Thục Liên đi vào Phật đường. Ứng Quyên Quyên vẫn luôn cho rằng anh không phải ở trong phòng ngủ chính thì là ở trong phòng tập thể dục, cũng không biết anh chạy ra ngoài từ khi nào……
Tống Âu Dương nhìn chằm chẳm cửa phòng Phật đường đóng chặt, còn chưa nói gì, Ứng Quyên Quyên trước đã nói, “Ba em không có ở trong đó đâu, ăn sáng xong liền đi rồi.”
Anh thu hồi tầm mắt, không nói gì, mở tủ lạnh ra lấy nửa bình sữa bò còn lại, quơ quơ với Ứng Quyên Quyên, “Chị Quyên, chị và bà nội ăn cơm trưa trước đi, không cần chờ em.”
Nói xong xoay người đi về phía cửa lớn.
“Này —— trời mưa lớn như vậy, bây giờ em cầm sữa đi làm gì?” Ứng Quyên Quyên xách nồi xẻng ra, “Trước khi em đi ra ngoài nhớ đến gọi Điềm Điềm đến ăn cơm!”
“Bọn em cùng nhau lại đây ăn cơm tối sau.”
Tống Âu Dương ném lại một câu, đóng cửa rời đi.
Cùng nhau “Lại đây”?
Ứng Quyên Quyên nghe mắt trợn trắng, có hơi buồn cười lắc đầu lẩm bẩm, bát tự còn chưa xem đâu… Cũng không biết đây là nhà ai……
Cửa lớn vừa bị đóng lại được vài phút, cửa Phật đường cũng mở ra, Liêu Thục Liên niệm kinh xong ngồi xe lăn đi ra.
Tống Minh Hoài rất ít khi trở về, nhưng mỗi lần về nhà, Liêu Thục Liên đều niệm thêm hai tiếng đồng hồ, ngay cả Ứng Quyên Quyên cũng không hiểu được.
“Âu Dương vừa mới trở về?” Bà nhìn Ứng Quyên Quyên đứng ở cửa phòng bếp hỏi.
Ứng Quyên Quyên đáp một tiếng, rồi xoay người trở về phòng bếp chuẩn bị tiếp tục nấu cơm, lại phát hiện không đúng, quay đầu lại nhìn bà chị nghi ngờ hỏi ngược lại, “Chị Liên biết em ấy ra ngoài sáng sớm rồi sao?”
Cho nên buổi sáng ăn sáng xong chị muốn lên lầu gọi anh xuống mới ngăn cản lại?
Liêu Thục Liên lắc đầu, nhìn về phía cửa lớn, vẻ mặt khó phân biệt, “Không phải thằng bé đi ra ngoài vào sáng nay.”
“Không phải đi ra ngoài vào sáng nay?” Ứng Quyên Quyên giật mình, ngay sau đó nhìn về phía cửa lớn rồi lại nhìn Liêu Thục Liên, nghĩ đến vừa rồi Tống Âu Dương nói, há hốc miệng, ngón tay chỉ về phía nhà Hạ Thiên ở bên cạnh, chần chừ nói: “Chị Liên, không phải là em ấy ——?”
Thằng nhóc này là điên rồi sao?!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“……!!!” Ứng Quyên Quyên nhìn Liêu Thục Liên trong với ánh mắt khó tin, “Em ấy còn chưa dẫn Điềm Điềm đến chính thức “giới thiệu” với chúng ta, đã… đã…” Trên đỉnh đầu Ứng Quyên Quyên bốc khói, vung chảo trong tay, “… Ba mẹ Điềm Điềm nếu còn ở đây, không làm thịt thằng nhóc này đúng là không được!”
Ngược lại với ngày thường, từ trước khi Ứng Quyên Quyên mở miệng nói, Liêu Thục Liên sẽ chửi bới trước, nhưng vẻ mặt bây giờ lại bình tĩnh khác thường, thu hồi tầm mắt chỉ vào trong phòng bếp, “Thức ăn cháy thì không sao, nhưng đừng đem phòng bếp đốt cháy theo.”
Ứng Quyên Quyên lại vội vàng vung nồi vung xẻng đi vào phòng bếp, đảo đảo thịt bò hầm trong nồi đất, lại nhịn không được có hơi chần chừ gọi Liêu Thục Liên ngoài cửa, “Chị Liên, chị nói ——”
Âu Dương đối với nha đầu Điềm Điềm kia sớm đã có tâm tư, chị biết cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, nhưng nha đầu Điềm Điềm kia trời sinh có hơi chậm chạp, vừa mới bắt đầu chị nghiêm túc đề nghị Liêu Thục Liên suy nghĩ thật kỹ làm sao có thể giúp thằng nhóc Âu Dương này, dù sao bà cụ cũng thích nha đầu kia là chuyện mà người nào cũng có thể nhìn ra.
Chị cho rằng hai người vừa ở cùng một chỗ với nhau,nhưng cũng không biết vì cái gì, Liêu Thục Liên lại bất ngờ từ chối chị, còn cảnh cáo chị, cùng lắm thì cho bọn họ thêm thời gian ở chung, bồi dưỡng tình cảm, tuyệt đối không thể can thiệp nhiều hơn nữa.
Nhưng mà —— vừa mới ở cùng một chỗ đã đem người ăn sạch sẽ? Có phải cũng quá nhanh rồi……
Không biết thằng nhóc kia có biết dùng biện pháp an toàn hay không……
“…Hai đứa đều đã trưởng thành, hẳn là tự mình có chừng mực,” Liêu Thục Liên đoán được chị đang lo lắng cái gì, nhìn hai cái chân không thể động đậy của mình, thở dài, “… Những chuyện này, chúng ta không nên nhúng tay vào, cũng không có lập trường.”
Nếu bà sớm hiểu điều này, bây giờ gia đình này sẽ không phải như vậy.
*
Tống Âu Dương trở về nhà Hạ Thiên, ở dưới tầng dùng lò vi sóng hâm nóng một ly sữa bò, thử nhiệt độ rồi bưng lên tầng, thật ra Hạ Thiên cũng không ngủ quá sâu. Tuy rằng cơ thể, tinh thần ở trong trạng thái mệt mỏi cực độ, cũng cố gắng thử ngủ, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến anh vừa mới rời đi, không quá thoải mái.
Thầm nghĩ quan hệ hai người hiện giờ đã thân mật đến vậy, đến tột cùng là ai có thể phân tán tâm tư của anh.
Chỉ là nghe được tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng của anh đi đến cạnh giường cùng tiếng ly đặt lên tủ đầu giường, kèm theo mùi sữa bò ngọt ngào đã bay vào trong không khí từ khi anh đi vào, chút bất mãn trong lòng cô lập tức tan thành mây khói.
—— còn là muốn anh ôm ngủ.
Tống Âu Dương ngồi dựa vào đầu giường, ôm người Hạ Thiên lên trên đùi, lấy ly sữa dán lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Uống xong ngủ tiếp.”
Hạ Thiên nhắm hai mắt lắc đầu, đưa tay dọc theo ngực anh sờ lên mặt anh, lại vòng ra sau gáy anh, dùng sức, Tống Âu Dương đã hiểu được cúi đầu, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, anh một tay cầm ly, một tay ôm chặt cô, liếm rồi hôn môi cô, trấn an cô.
Chỉ một lúc sau, môi anh vừa rời đi, khi quay lại dán lên, dùng đầu lưỡi cạy răng cô ra, đút sữa bò vào trong miệng cho cô, lặp đi lặp lại cho đến khi trong ly sữa nhìn thấy đáy.
Tống Âu Dương liếm sạch sữa bên môi cô, trong miệng cô còn đang lẩm bẩm buồn ngủ, nằm nghiêng trên giường ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô: “Ngủ đi, anh nói với chị Quyên chúng ra sẽ trở về ăn cơm tối.”
Hạ Thiên tìm một chỗ thoải mái ở hõm vai anh gối lên, đưa tay sờ từ mép áo khoác của anh, bị anh cách lớp quần áo đè lại, “… Muốn làm gì?”
Tay cô cố chấp muốn tránh anh đi vào, “Muốn sờ sờ xem.”
Tuy nói ánh sáng không tốt, nhưng vừa rồi khi hai người thân mật, cô vẫn nhìn thấy.
Cô cho rằng những dòng chữ trên băng rôn của buổi biểu diễn máy bay lần đó là anh nhất thời nổi hứng, lại không ngờ không biết từ khi nào, đã sớm “khắc” ở trong lòng.
Cuối cùng Tống Âu Dương cũng chịu thua, chẳng những buông lỏng tay, còn dứt khoát cởi quần áo trên người ra.
Hạ Thiên như ý nguyện sờ đến chỗ kia ở trên ngực anh, hơi có cảm giác lồi lõm, “Xăm từ khi nào? Năm ngoái?”
Tống Âu Dương hôn lên đôi mắt khẽ nhíu của cô, “Ừm” một tiếng.
“Rất đau phải không?” Một mảng lớn như vậy, nhìn thôi cũng thấy đau.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Âu Dương không trả lời ngay, một lúc sau, mới cười nói, “… Không nhìn thấy em còn đau hơn.”
“……” Ba hoa.
Nhưng vẫn ôm chặt anh, tiến đến hôn lên ngực anh.
“……” Đầu Tống Âu Dương bị cô làm cho nổ tung, đè lên eo và hông cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không buồn ngủ thật phải không?”
Hạ Thiên nhắm hai mắt cười lắc đầu, “Buồn ngủ.” Thành thật nói sang chuyện khác hỏi: “Anh về nhà lấy sữa bò……”
Tống Âu Dương thở dài rồi mới trả lời.
Hạ Thiên vốn định nói, còn chưa chính thức nói chuyện của hai người cho bà nội và chị Quyên, bây giờ đã… Không tốt lắm……
Lại nghĩ một chút, vẫn là quên đi, dù sao, chuyện sớm muộn gì cũng vậy.
“…Buổi sáng, em thấy chú rời đi…” Trán cô cọ nhẹ vào cằm anh, mơ hồ bổ sung, “… Khi anh mua bữa sáng về.”
Tống Âu Dương nghĩ đến lúc ấy cô nhìn về phía sau mình, trong lòng hiểu rõ, nhưng không đáp lại.
Một lúc lâu sau không nghe thấy anh trả lời, cô dùng ngón chân gãi bắp chân anh, bị anh dùng chân đè lên, “… Còn làm loạn gì nữa?”
Hạ Thiên bị anh áp chế không thể động đậy, từ mũi khẽ hừ một tiếng, tinh thần thả lỏng, ngày càng buồn ngủ hơn.
Tống Âu Dương cười, cúi đầu nhìn đôi mắt dần thiếp đi của cô, hỏi ngược lại cô: “Biết người đã đi rồi, sao cũng không nói để anh trở về?”
Mí mắt Hạ Thiên nóng lên, khóe môi môi cười nhẹ, rúc vào trong lòng ngực anh, trước khi ý thức biến mất, nhẹ giọng lẩm bẩm mấy chữ.
Trên xương quai xanh của Tống Âu Dương là tiếng hít thở của cô, tiếng gió và mưa ngoài cửa sổ, sớm bị anh cắt đứt đến chín tầng mây, anh ở trong không gian này, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, nhìn những sợi tóc thưa thớt ở trên trán cô, nhìn hàng lông mi vừa dày vừa dài của cô, mũi rất xinh đẹp, đôi môi mềm mại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Muốn làm cho anh hạnh phúc.
Đây là những lời vừa rồi Hạ Thiên nói với anh.
Năm chữ đơn giản, giống như từng cục bông gòn rơi vào trong lòng anh.
Lời nói không nặng, thứ nặng chính là tâm ý và tình cảm.
Tống Âu Dương nhìn người trong lòng ngực, nghĩ làm thế nào để nói với cô, chỉ cần cô ở đây, chỉ cần anh nhìn cô, anh đã thật sự vui vẻ.
Tuy nói ngôn ngữ là biểu đạt, nhưng có đôi khi ở trong mắt anh, nó cũng thật sự thiếu thốn. Dù có thật sự nói những lời này ra, cũng không thể biểu đạt được một phần ngàn vạn tâm tư và suy nghĩ của anh.