Một căn nhà nhỏ làm bằng trúc cực kỳ nổi bật giữa rừng rậm toàn cây cối cao lớn,cây trúc xanh lục dường như vẫn còn lưu lại khoảng khắc đẹp nhất của cuộc đời,màu xanh đẹp đến nao lòng,bên ngoài nhà nhỏ có những chiếc lá xanh mướt thi thoảng phất phới khi có gió thổi qua khiến căn nhà càng thêm sức sống.
Tiểu Trúc có hơi do dự không biết có nên đẩy cửa vào nhà hay không,mèo đen dường như biết được ý nghĩ của cậu,đến cọ cọ chân của cậu một cách thân thiết,sau đó cẩn thận vừa đi vừa ngoái lại nhìn cậu,chân trước để ở cửa trúc,trong mắt hình như mang ý thúc giục.
Thái độ của Tiểu Trúc đối với ma thú cũng không khác mấy so với con người,không,ở một mặt nào đó thì Tiểu Trúc vẫn có nhiều hơn một phần khoan dung đối với ma thú,bởi chúng nó sẽ hồi báo sự trợ giúp của người khác một thứ gì đó tương đương hoặc tốt hơn công sức bỏ ra,còn con người thì khác hoàn toàn,ngươi giúp đỡ hắn,rất có thể sẽ nhận lại oán báo ân,đây cũng là nguyên nhân cho dù Tiểu Trạch có làm sai chuyện gì đi chăng nữa thì cậu cũng không trừng phạt quá mức tàn nhẫn.
Nhìn con mèo đen thông minh trước mặt này,rốt cuộc Tiểu Trúc cũng đành phải bước đến,nhẹ nhàng gõ gõ cửa,mở miệng hỏi thử:"Xin hỏi có người ở trong không?"
Sau khi hỏi liên tiếp ba lần mà vẫn không có người đáp lời,Tiểu Trúc đành phải tự mình đẩy cửa mà vào.
Mới vừa đẩy cửa ra chỉ thấy đầy phòng đều là hương hoa cỏ,hít vào cơ thể cùng với không khí khiến đầu mát lạnh,bụng cũng có chút ấm áp,bên trong cũng không hề nhỏ như bên ngoài nhìn thấy,diện tích ít nhất cũng phải hơn trăm bình (1 bình = 3,306 m2),được chia thành năm khu vực,khu vực ở giữa tất cả đều theo phong các cố đại phương Đông,bất kể là bàn ghế binh phong hay là nam tử mặc cổ trang nằm ở trên sạp cười cười với Tiểu Trúc,bốn khu vực xung quanh nam tử mặc cổ trang có bốn nữ nhân hoặc ngồi hoặc tựa,chẳng qua là phong cách khu vực phân biệt là phương Tây,Hy Lạp,Ai Cập,hiện đại.
Rõ ràng bốn khu vực đều theo phong cách cổ đại nhưng lại có một người ăn theo cách ăn mặc và trang điểm của hiện đại khiến người ta cảm thấy hơi bất ngờ,quả nhiên,thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Trúc,ba nữ nhân khác lập tức nhéo cai eo thon của cô gái hiện đại cực kỳ gợi cảm kia quát:"Đã bảo ngươi mặc giống với chúng ta đi mà ngươi cố tình không chịu,bây giờ thì tốt rồi,nhìn mà xem lạc loài cỡ nào."
Cô gái kia bĩu môi,có hơi ai oán liếc mắt nhìn Tiểu Trúc rồi mới nói với ba nữ nhân kia:"Thôi ma tỷ tỷ,ta cũng chỉ nghĩ là Tiểu Trúc xuyên từ hiện đại tới nên muốn cho hắn cảm thấy thân thiết hơn chút thôi mà!"
Thực ra thì Tiểu Trúc thấy rất sợ,cực kỳ sợ,sợ đến mức không biết nên nói gì cho phải luôn rồi,lâu lắm rồi cậu chưa thấy loại sinh vật nữ nhân này rồi,đột nhiện lại nhìn thấy bốn nữ nhân bên trong căn nhà nhỏ này,đã vậy lại còn là bốn nữ nhân xinh đẹp với bốn phong cách bất đồng nhau,loại cảm giác này thực sự không biết phải hình dung như thế nào nữa.
Ba nữ nhân còn muốn tiếp tục giáo huấn cô gái không biết điều kia thì nam tử ngồi ở giữa lại ho nhẹ một tiếng,bốn nữ nhân lập tức ngay ngay ngắn ngắn ngồi xuống,ánh mắt sùng bái bắt thẳng về phía nam tử.
"Hoan nghênh ngươi đến nơi này,hậu bối của ta." Nam tử có bề ngoài giống như trích tiên khiến người khác sinh ra cảm giác sùng bái với hắn,thêm cả nụ cười lạnh nhạt kia nữa,bất giác Tiểu Trúc sinh ra một loại ảo giác,người này chỉ ở trên trời mà thôi,nhân gian cũng chẳng gặp được mấy lần.
"Hậu bối?" Mặc dù bị mê hoặc bởi nhiều thứ nhưng Tiểu Trúc vẫn bắt được trọng điểm,thấy một nơi như thế này,một nhân vật như thế này,cộng với những chuyện xảy ra gần đây,Tiểu Trúc có cảm giác là hết thảy mọi chuyện đều do người này an bài.
"Đúng vậy,đúng ra mà nói thì thân thể này mang huyết mạch của ta,mà mà linh hồn của ngươi lại đến từ cùng một nơi với ta cho nên có thể nói ngươi chính là hậu bối của ta." Nam tử kia nói đến đây liền mỉm cười có chút kỳ quái.
"Vậy là ta đến được thế giới này là do an bài của ngươi sao?" Tiểu Trúc nhíu mày,có lẽ lúc mới đến mà nghe thấy người này nói như vậy thì cậu sẽ sẵn sàng dùng nắm đấm để giải quyết nhưng bây giờ thì trong lòng cậu lại có chút cảm kích.
"Ừ,vừa lúc huyết mạch của ta chêt đi,với lại bởi vì một nguyên nhân nào đó nên ta đã hút lấy linh hồn của ngươi bỏ vào trong thân thể này,vốn nghĩ....." Nam tử đột nhiên dừng lại một chút,sau đó đột nhiên lại hỏi ngược lại:"Người bình thường sau khi xuyên không không phải là luôn muốn trở thành anh hùng xưng bá thiên hạ,sau đó thu nạp hậu cung à,sao ngươi ngược lại chỉ nguyện ngốc ở nhà ôm hài tử,trồng thảo dược thế,ngay cả với nam nhân hiện tại cũng lâu ơi là lâu mới đồng ý ở cùng một chỗ."
Tiểu Trúc bị hắn hỏi như vậy,có hơi chút kinh ngạc,nhưng lập tức cười nói:"Mỗi người đều có ước mơ và mục tiêu của riêng mình,lúc ở trái đất mỗi ngày ta đều cắm đầu vào tình cảm và sự nghiệp của mình,cuối cùng thì sự nghiệp chưa tới đâu mà tình cảm thì tan thành tro bụi,cho nên lúc tới thế giới này,ta muốn mình sống thoải mái tự tại hơn chút,có chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn,với lại vừa lúc mang thai Bảo Bảo và Bối Bối,đây chính là một lễ vật tốt nhất đối với ta,vốn nghĩ nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì ta định cả đời này chỉ dạy dỗ Bảo Bảo và Bối Bối thật tốt,học chút y thuật,trồng chút thảo dược,để bằng hữu và thân nhân của ta không cần phải mạo hiểm để đi thu thập dược liệu hoang dại nữa,nhưng lại đụng phải rất nhiều bằng hữu,còn có Dực Minh nữa,nếu như hắn không kiên trì đến cùng,một mực yên lặng mà suy nghĩ cho ta,cũng không bức bách ta,có lẽ ta sẽ không biết là hoá ra ở trên thế giới này lại có người yêu ta,không vứt bỏ ta,ta cảm thấy rất may mắn khi được xuyên tới thế giới này,đương nhiên cũng rất cảm kích ngươi."
"Hu hu hu.......Ba vị tỷ tỷ,ta thấy cảm động quá đi,sao lại có một nam nhân đáng yêu như vậy cơ chứ,nếu mà gặp được ở trái đất thì ta nhất quyết không buông tha cho đâu!" Cô gái kia nước mắt lưng tròng nhìn ba nữ nhân khác.
Lúc này ba người kia cũng rất ăn ý mà gật gật đầu,ánh mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm Tiểu Trúc khiến cả người cậu run lên,điều này lại khiến bốn nữ nhân kia phấn khích hơn.
"Khụ!Được rồi,Xuân Hạ Thu Đông,các ngươi đừng đùa nữa,ngồi ngay ngắn lại cho ta." Nam nhân ho nhẹ một tiếng,tuy khẩu khí là răn đe nhưng trong mắt lại tràn ngập sủng nịnh đến ngay cả Tiểu Trúc cũng thấy rõ rành rành.
"Chẳng lẽ bốn vị này là Xuân Thần,Hạ Thần,Thu Thần và Đông Thần sao!" Tiểu Trúc nghe thấy xưng hô của nam tử đột nhiên hiểu ra.
Nam tử cười khẽ gật gật đầu,bốn nữ nhân lập tức tạo dáng đứng,Tiểu Trúc sờ sờ mảnh gỗ đeo trước ngực,từ nãy đến giờ nó dường như là rất sống động,"Vậy ngươi là Thần Sáng Thế sao?"
"Đúng vậy." Thần Sáng Thế cười đi đến trước mặt Tiểu Trúc,lôi miếng gỗ nhỏ từ cổ cậu ra,"Bất kể nguyện vọng của ngươi là gì,đây chính là chìa khoá mộng tưởng của ngươi,hy vọng là ngươi ra giữ nó thật tốt."
Thần Sáng Thế nhẹ nhàng vuốt miếng gỗ nhỏ,miếng gỗ lập tức phát ra một tia sáng trắng,sau đó liền biến thành một cái chìa khoá trong suốt,"Đi đi,tìm bốn chiếc chìa khoá khác,mở ra cánh của tri thức,nguyện vọng của ngươi sẽ lập tức được thực hiện."
Tiểu Trúc còn chưa kịp nói gì,trước mắt lại hiện lên ánh sáng trắng,lúc này cậu lại xuất hiện ở giữa chốn mờ sương kia,nếu không phải là chiếc chìa khoá thạch anh vẫn còn đeo trên cổ thì cậu còn nghĩ hết thảy đều là giấc mơ,một vị Thần Sáng Thế giống với trích tiên,bốn nữ nhân xinh đẹp,Tiểu Trúc nghĩ tới bốn vị thần Xuân Hạ Thu Đông theo miêu tả của trưởn thôn,cả mặt đều là hắc tuyền,đây là sự khác biệt giữa tưởng tượng và sự thật,cậu quyết định sẽ chôn dấu những gì mình nhìn thấy thật sâu dưới đáy lòng,cậu sợ một khi nói ra thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi,cả người bất giác run a run.
Tiểu Trúc lắc đầu,tìm đại một phía rồi đi thẳng theo hướng đó,lần này cậu hy vọng sẽ có thể gặp được Dực Minh,một mình thực sự rất cô đơn,mặc dù cậu mới vừa nhìn thấy năm vị thần có chút quai quái.
Nhìn Tiểu Trúc đi về phía trước bằng huyễn kính thuật,ánh mắt của Thần Sáng Thế và bốn nữ nhân loé sáng,bộ dạng muốn xem kịch vui,"Ca ca,ta đừng nên để Tiểu Trúc gặp được thú nhân kia nhanh như vậy,mau chuyển người kia đến chỗ xa nhất đi,còn đem con cửu vĩ hồ vẫn đang thăng cấp kia đến chỗ gần Tiểu Trúc hơn chút đi,không thì Tiểu Trúc sẽ rất cô đơn đó."
"Ta thấy không cần đâu,trước cứ đê con cửu vĩ hồ kia lớn hơn chút đã,đánh nhau với nhiều ma thú cùng lúc để nhanh nhanh thăng cấp mới có thể giúp đỡ cho Tiểu Trúc được nha!" Thu Thần lập tức phản đối.
"Cho xin đi,ngươi đừng có quên là lúc ca ca tạo ra thế giới này đã đặt ra quy luật là khi chủ nhân thăng cấp đến đâu thì ma thú mới được thăng theo đến đó,nào có đạo lý đầu đuôi lẫn lộn như vậy được." Xuân Thần lập tức phản bác lại.
"Ngươi cũng đừng cói quên,nói như thế nào thì Tiểu Trúc cũng là người từ trái đất tới,lại còn mang huyết mạch của chúng ta,mặc dù ít đến đáng thương nhưng cũng là hậu bối của chúng ta đó nha,phải để Tiểu Trúc cường đại hơn chút thì mới không bị khinh dể." Thu Thần chống eo thon nhỏ,chu cái miệng nhỏ nhắn hét về phía Xuân Thần.
"Ca ca,ngươi bảo nên làm cái gì bây giờ?" Hai vị thần Xuân Thu trừng mắt nhau,sau đó thập phần ăn ý mà nhìn về phía Thần Sáng Thế đang cố gắng làm giảm khả năng tồn tại của mình.
"Khụ,lúc trước thế giới này được tạo ra dựa theo yêu cầu của các ngươi,ta chỉ làm mà không hề đưa ra ý kiến gì,hơn nữa lúc đó ta cũng đã từng nói là nếu có chuyện gì xảy ra thì ta cũng mặc kệ,với cả lúc nãy ta cũng đã diễn xuất theo yêu cầu của các ngươi rồi còn gì." Thần Sáng Thế nhanh chóng lắc lắc đầu,hắn thực sự là không biết nói gì với bốn vị muội muội này nữa rồi,lúc phi thăng thần giới muốn đem bốn vị muội muội này lên cùng giúp sức,ai ngờ lại bị các nàng trèo lên đầu,quấn quýt lấy mình đòi tạo ra một thế giới đam mĩ,bốn người thì hai người muốn kiểu phương Tây,hai người lại muốn kiểu phương Đông,vì thế nên hắn đành phải hợp nhất cả hai kiểu lại với nhau.
Vốn là không có chuyện gì ngoài ý muốn thì thế giới này cuối cùng cũng sẽ phát triển trở thành nơi kết hợp giữa kỹ thuật khoa học với ma pháp,kết quả là hai người Hạ Thu lại cãi nhau một trận,huỷ bỏ toàn bộ các loại tri thức và vũ khí trên thế giới này,khiến thế giới này quay ngược lại một ngàn năm về trước,vì để thu thập tàn cuộc của hai người nên hắn đành phải huỷ đi toàn bộ tư liệu,con người không có phương pháp học tập ma pháp,tất nhiên là chỉ có thể dựa vào bản năng để chiến đầu và sinh tồn,nhưng lúc đó lại không ngờ tới khả năng tiến cấp của ma thú,vì thế về sau đổi thành bất kể là ma thú hay là linh thú đều phải phụ thuộc vào cấp độ của chủ nhân để thăng cấp chứ không được tự thăng cấp.
Trùng hợp ngày trước ở hạ giới có lưu lại một giọt máu cho người thấy thuận mắt,người nọ đã dung hợp giọt máu đó với mình,sau này hậu bối của hắn cũng được truyền thừa giọt máu đó,chẳng qua là không phải ai cũng may mắn được truyền thừa lại,vừa vặn Tiểu Trúc là người được truyền thừa giọt máu,cũng là một trong số những chiếc chìa khoá hắn lưu ở thế giới này để mở ra cánh cửa tri thức,ngoại trừ việc thu thập năm chiếc chìa khoá kia thì còn phải dùng máu của Tiểu Trúc,vậy nên trên ma pháp trận lúc trước mới có văn tự cần máu.
Hắn biến chuyện này thành phức tạp như vậy là bởi không muốn bốn muội muội của hắn động tí là lại phá huỷ thế giới này,chỉ có như vậy thì các nàng mới có thể biết quý trọng thế giới đầy gian khổ này,mặc dù hành động lúc đó không phải là do các nàng cố ý.
Lời nói của Thần Sáng Thế khiến hai vị thần Xuân Thu bất giác nhìn nhau,trong mắt hai người đều hiện lên vẻ áy náy,"Vậy được rồi,chúng ta liền thuận theo tự nhiên đi,xem thử bọn họ sẽ tiến triển như thế nào,cam đoan sẽ không nhúng tay vào?"
Lúc này Thần Sáng Thế mới gật gật đầu,hài lòng tiếp tục cùng bốn muội muội nhìn tiến độ của Tiểu Trúc,hắn thật sự rất kỳ vọng vào hậu bối này.