Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 262: Bùi Tử Quân mất tích



Edit: Julia

Bùi Mẫn Nhu có một đêm tân hôn hạnh phúc, nhìn thần sắc trên mặt đã đoán ra được.

Lúc này, Triệu Tương Nghi thật nhớ nhà, trước kia khi nàng vừa mới vào Bùi gia, về nhà lại mặt, thần tình của Nhâm thị không khác Ông thị bây giờ.

Ông thị phát hiện tâm tư của Triệu Tương Nghi, lại không thể để Triệu Tương Nghi về nhà mẹ đẻ được, bởi vì Bùi Tiểu Triết còn nhỏ, không thích hợp đi xa, bà lo lắng, tôn tử thông tuệ khả ái, nên không đồng ý. Mặt khác, Bùi Tử Quân gần bận rộn, không thể bồi Triệu Tương Nghi về nhà mẹ đẻ một chuyến, nếu để Triệu Tương Nghi một mình quay về, không chừng bị người ta lên án, nhà mẹ đẻ sẽ ngờ vực vô căn cứ, có phải là hai người cảm tình xuất hiện vấn đề.

Trải qua một phen suy nghĩ, Ông thị đem dự định cho Triệu Tương Nghi về nhà mẹ đẻ ép xuống.

Đối với cuộc sống hằng ngày của con dâu càng thêm để ý, lúc nào cũng kéo con dâu đến xem hí kịch, cùng nhau luyện chữ, làm vườn, hoặc hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, chơi với Bùi Tiểu Triết

Buồn bực trong lòng tan biến, mẹ chồng đối với mình rất tốt, nên nàng cũng dần an tâm.

Chỉ là, Bùi Tử Quân như trước quá bận rộn, mỗi khi nàng muốn quan tâm một chút, hoặc cùng hắn ở chung, đều không có thời gian, hắn tựa hồ đã quen, không giải thích nữa.

Mỗi khi Triệu Tương Nghi nhớ tới, trong lòng khó tránh khỏi cô đơn.

Có lẽ Bùi Tử Quân không giống như lúc trước, lẽ nào, hắn đây là chán ghét nàng, không muốn đoạn tình cảm này?

Có loại ý nghĩ này, Triệu Tương Nghi càng hoảng sợ, âm thầm tự trách ——

—— Mình tại sao có thể hoài nghi trượng phu?

Tối hôm đó, Triệu Tương Nghi đi vào giấc ngủ, Bùi Tử Quân mới vừa về.

Hắn tận lực làm động tác trở nên nhẹ nhàng, tránh đánh thức Triệu Tương Nghi.

Chỉ là, Triệu Tương Nghi vẫn tỉnh, thấy được phu quân, nàng thật vui. Tính toán, hai người lâu rồi không thân mật, cơ hội ngày càng ít.

Trừ ra lần trước kia, tựa hồ không thêm lần nào nữa.

Nghĩ đến điểm này, Triệu Tương Nghi cảm thấy hổ thẹn, âm thầm hạ quyết tâm, hài tử bên kia tuy rằng phải chăm sóc, nhưng cũng không thể quá cực đoan, chăm sóc cho Bùi Tiểu Triết, mà bỏ qua phu quân được.

“Hôm nay ăn cơm có ngon miệng không?” Triệu Tương Nghi vừa tỉnh ngủ, tiếng nói có chút khàn khàn, nàng cả ngày hôm nay đều không thấy Bùi Tử Quân, rất nhớ.

Chỉ hận thời đại này con gái và con trai không bình đẳng với nhau, bằng không, nàng cũng muốn ra ngoài làm việc, chí ít như vậy, sẽ làm cuộc sống thêm phong phú, không như những nữ nhân khác, ở nhà chờ phu quân về, cô đơn buồn chán.

Bùi Tử Quân cười gật đầu: “Có, nương tử lo lắng?” N1oi xong, còn tự mình đi rót một chén nước cho Triệu Tương Nghi uống, “Nàng uống nước cho thấm giọng.”

Triệu Tương Nghi uất ức tiếp nhận, khẽ nhấp vài hớp, ngược lại cười hết sức vui vẻ. Bởi vì Bùi Tử Quân vẫn là nam nhân yêu mình, thương mình nhất.

Tất cả không có thay đổi.

Chờ Bùi Tử Quân tắm rửa xong, Triệu Tương Nghi không buồn ngủ, chủ động ôm lấy Bùi Tử Quân: “Phu quân, xin lỗi, từ khi có tiểu Triết, thiếp ít quan tâm đến chàng rồi, từ giờ trở đi sẽ không như thế nữa, thiếp sẽ sắp xếp thời gian, không để chàng cô đơn một mình đâu. Chàng gần đây bận rộn như vậy, có mệt mỏi không, thiếp đau lòng thay chàng.”

Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày Triệu Tương Nghi mới có cơ hội nói cho Bùi Tử Quân những lời này.

Nói xong đặt Triệu Tương Nghi nằm xuống, chỉ hôn lên trán nàng, không làm gì khác nữa.

Mà ngay lúc đó Triệu Tương Nghi, đang chờ động tác kế tiếp của Bùi Tử Quân...

Tình trạng xấu hổ nàng khiến nàng có chút chua xót, cũng may là đêm khuya, không nhìn thấy gì được.

Bùi Tử Quân có lẽ vì quá mệt mỏi, nên rất nhanh rơi vào giấc ngủ, còn Triệu Tương Nghi lại mất ngủ.

Tuy tự giải thích rằng, hắn mệt quá rồi nên mới như vậy. Nhưng chẳng biết tại sao, từ giọng nói, biểu tình của hắn, nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường.

Lẽ nào, hắn điều không phải mệt mỏi, mà là không muốn nhìn thấy nàng? Hoặc là cố ý trừng phạt vì nàng khgo6ng quan tâm đến hắn, nên mới cố ý làm như vậy?

Chết tiệt.

Triệu Tương Nghi lần thứ hai thầm mắng trong lòng

Mình bây giờ sao lại biến thành thế này?

Chẳng lẽ ngây ngô ở trong nha lâu quá? Cho nên không thể đo được lòng người.

Sáng sớm hôm sau, chờ Triệu Tương Nghi tỉnh lại, Bùi Tử Quân đã chuẩn bị xong tất cả, đi đến cửa hàng. Điều này làm cho Triệu Tương Nghi cảm thấy vắng vẻ, nhìn vị trí bên cạnh đã sớm không thấy người, tâm tình không tốt chút nào

“Thiếu phu nhân, sắc mặt người không tốt lắm.” Bích Văn vừa giúp Triệu Tương Nghi mặc quần áo, vừa lo lắng nói, “Có phải gần đây tiểu thiếu gia khiến người mệt mỏi? Có muốn mời đại phu đến xem không?”

Hai mắt Triệu Tương Nghi vô thần lắc đầu: “Bích Văn, ta chỉ là đột nhiên nhớ nhà, thật nhớ thầy nương, ca ca, ông bà nội thôi.” Nói xong, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Bích Văn cả kinh trở tay không kịp, vội vàng thấp giọng hỏi: “Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì sao “

Triệu Tương Nghi nhìn Bích Văn hoảng sợ, thu lại tâm tình không tốt, ý thức được mình thất thố.

Miễn cưỡng cười, lắc đầu nói: “Không có, chỉ là thỉnh thoảng buồn thôi, cái này không cần gấp gáp.”

Chở rửa mặt chải đầu xong, Triệu Tương Nghi ôm Bùi Tiểu Triết đến thỉnh an Ông thị.

Sau khi trở về, chỉ thấy Bích Văn muốn nói lại thôi, khuôn mặt hồng nhuận, bộ dáng kỳ quái.

Nghĩ có chuyện gì đó, Triệu Tương Nghi cảnh giác, bảo nhũ mẫu ôm Bùi Tiểu Triết đi xuống, sau đ1o gọi Bích Văn đến hỏi.

Bích Văn xưa nay là người lanh lẹ, ổn thoả, lần này chẳng biết tại sao, cư nhiên không được tự nhiên, không biết mở miệng thế nào đây.

“Rốt cuộc làm sao vậy, đừng làm cho ta lo lắng, chuyện tốt hay chuyện xấu a?” Triệu Tương Nghi gần đây trong lòng có chút phiền,nên cũng mất kiên trì.

Bích Văn kinh ngạc, ngượng ngùng nắm chặt khăn tay, châm chước câu chữ nói liên tục: “Lần trước, Thiếu phu nhân giới thiệu cho nô tỳ người đó… Nô, nô tỳ, nguyện ý mong Thiếu phu nhân làm chủ” nói xong lời cuối cùng, Bích Văn nói không nên lời, cúi đầu thấp xuống.

Mặc dù cách nói giống ngày trước, nhưng vào hôm nay lại mang âm điệu bất đồng

Triệu Tương Nghi hai mắt sáng ngời, mỉm cười.

“Bích Văn, mới vừa rồi ta có hơi lớn giọng.” Nàng trước tiên hạ thấp giọng, nắm tay Bích Văn, tiếu ý nói liên tục, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ rất hài lòng?”

Mặt Bích Văn đỏ ửng, quay đầu đi chỗ khác, khẽ gật đầu, giọng như muỗi kêu: “Nô tỳ cũng không có yêu cầu cao gì, chỉ mong thật lòng đối tốt với nô tỳ…”

“Ngươi hôm nay nếu như không nói, ta còn cho rằng chuyện hôn sự này sẽ thất bại.” Triệu Tương Nghi cười ha ha, nhìn Bích Văn, “Thời gian lâu như vậy ngươi mới nói, có lẽ là ngươi suy tính thật lâu. Mau nói cho ta biết, trong đọn thời gian đó hai người các ngươi có tới lui không?”

“Nô tỳ chỉ gặp hai lần thôi, hơn nữa nô tỳ căn bản cũng không có cùng hắn đối diện gặp nhau, đều là sai vặt trong phủ thấy hắn, giúp hắn đưa đồ cho nô tỳ mấy lần, không chỉ có nô tỳ, còn mang không ít thổ sản cho thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia.” Bích Văn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Triệu Tương Nghi

Triệu Tương Nghi đỡ dậy, không nói gì: “Mau đứng dậy đi, ta không có ý trách ngươi.” Ta chỉ thị hiếu kỳ mà thôi, bát quái mà thôi, được chưa?

Cư nhiên đem Bích Văn doạ sợ thành cái dạng này.

Bích Văn thấy Triệu Tương Nghi thật không có ý trách mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, ngượng ngùng nhìn Triệu Tương Nghi.

“Ngươi đã nói ra suy nghĩ của mình, ta đây làm chủ cho ngươi, mấy ngày nữa là ngày tốt, ta sẽ tìm bà mối đến thông báo cho họ một tiếng, để họ đến cầu hôn ngươi được không?” Triệu Tương Nghi ở hỏi ý Bích Văn

Bích Văn lệ nóng dâng tràn, kích động nhìn Triệu Tương Nghi nói: “Tạ ơn Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân đối với Bích Văn thật tốt, Bích Văn không thể báo đáp, chỉ có thể dùng nửa đời còn lại hầu hạ Thiếu phu nhân “

Nói thật, Bích Văn chỉ là một nha hoàn ký văn tự bán thân, có thể lấy một gã sai vặt đã không tệ, miễn cưỡng có tam môi lục sính

Mà Triệu Tương Nghi chọn cho nàng gia đình này, là một gai đình thuần lương, của cải cũng không tệ lắm, tuy nói không phải giàu có, nhưng không cần lo ăn, cái mặc. Thân nhân tốt bụng sống chung, quan trọng là người này nhân phẩm tốt, dáng dấu tuấn tú, xứng với Bích Văn

“Nha đầu ngốc, ngươi có thể vui vẻ lập gia đình, chính là hồi báo tốt nhất với ta.” Triệu Tương Nghi cười.

Tiếp theo, là hôn sự của Bích Văn, Triệu Tương Nghi rốt cuộc tìm được việc phân tâm, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, giải quyết được sầu lo và bất an về Bùi Tử Quân bên kia

Trong nhà đối phương có ba con trai, Bích Văn phải gả chính là lão tam, là con trai nhỏ.

Nghe nói Bích Văn đồng ý, bên kia cũng không biết cao hứng đến dạng gì.

Hôn kỳ gần đến, hơn nữa lễ tiết tất cả cũng không vội vàng, bởi vì nhà trai bên kia từ l1uc Bích Văn mở miệng đáp ứng, đã chuẩn bị xong tất cả.

Triệu Tương Nghi sau khi biết, không khỏi thoả mãn, đây là coi trọng Bích Văn.

Một tháng sau, Bích Văn thật vui vẻ gả cho lang quân như ý, nha hoàn trong phủ cực kỳ hâm mộ nàng, cũng mơ có một chủ tử tốt như thế.

Bích Văn chung thân đại sự đã xong, Triệu Tương Nghi đem hết tâm tư đặt lên người nha hoàn a Chu kia.

Cùng lúc đó, Bùi Tử Quân cũng nhanh sắp trở về phủ, 8 ngày trước, hắn tự mình đưa người vận chuyển hàng đến Hạ Châu, tính toán ngày đường, nếu như sự tình làm được thuận lợi, chắc là 2 ngày sau sẽ về phủ

Mấy ngày gần đây, Triệu Tương Nghi như người không hồn.

Nàng và Bùi Tử Quân thành hôn đã hơn một năm, thế nhưng đối với hắn vẫn như cũ duy trì một loại tình cảm mãnh liệt và nóng bỏng, dứt bỏ không được.

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, trong lúc chờ đợi Bùi Tử Quân trở về, Triệu Tương Nghi trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng cũng ngọt ngào. Chỉ chờ Bùi Tử Quân sau khi trở về, hai người cùng nhau ở trong thế giới ngọt ngào.

Hai ngày sau, Triệu Tương Nghi được một đám nha hoàn tử vây quanh đ1ưng chở trước cửa chính, nghênh đón Bùi Tử Quân trở về. Không ngờ, lại chỉ thấy một chưởng quỹ chật vật về, trên mặt vạn phần tuyệt vọng nói với đám nữ quyến: “Thiếu gia, thiếu gia bị thổ phỉ bắt đi rồi, mà nay không biết đi đâu “

Triệu Tương Nghi biết tin, chỉ cảm thấy như bị thiên lôi đánh trúng, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.