Hôm đó mồng sáu, hai người Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm đến nhà thân thích xin đi nhờ xe bò đến trấn Thanh Hà xem hội hoa đăng, đi cùng có Triệu lão nhị, Triệu Nguyệt Cầm và Phương thị. Triệu Tín Lương bởi vì uống quá nhiều rượu,đau đầu, liền bị Phương thị cản lại không cho theo, hắn vốn cứng rắn muốn theo cùng lại bị Phương thị khiển trách: “Ai bảo con nhậu nhẹt cho nhiều vào như vậy, còn nói không có sao à, cái bộ dạng nhếch nhác này giống như người say rượu rồi còn gì.”
Còn những người khác như Triệu lão gia tử, Lý thị đều phải ở nhà canh chừng hài tử, không thể đi theo.
Triệu Nguyệt Cầm cũng sắp lấy chồng, theo lý thuyết là không được thường xuyên xuất môn đi ra ngoài, nhưng Phương thị thấy con gái muốn đi, trong lòng cũng không nỡ, vội vàng làm cho con gái một cái nón có màn che để đội lên, như vậy cũng tránh được không ít tị hiềm.
Triệu Tương Nghi nhìn cô cô đứng cách đó không xa, trên người mặc một cái áo khoác ngắn tay, trong là áo màu tím nhạt có họa tiết hoa nhỏ, quần không phải là quần bông như ngày thường vẫn mặc mà là nguyệt sắc la quần ( quần lụa màu xanh lơ), bên hông đeo một cái túi thêu hoa mai, kết hợp với lụa mỏng thuần trắng che trên đầu, vào lúc sập tối, trong làn gió nhẹ lay động, chọc không ít người ngoái đầu nhìn sang.
Cô cô là một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Dọc theo đường đi, trên xe bò chật ních hài tử cùng người lớn, nhưng không có nhà nào chê là khó chịu, chỉ có líu ríu hưng phấn, lúc thì nói lát nữa lên trấn xem hội hoa đăng cỡ nào náo nhiệt, lúc thì nói buổi tối còn có thể bắn pháo hoa chúc mừng, ấy là do mấy nhà giàu có đặc biệt lấy ra cùng dân thường dùng chung.
Nói như vậy, ngược lại cũng làm cho Triệu Tương Nghi ngạc nhiên.
“Nghe nói hội hoa đăng lần này sẽ không giống như mấy lần trước, mấy trấn bên cạnh đều đưa pháo hoa đến trấn Thanh Hà để bắn, hội hoa đăng lần này khẳng định sẽ tổ chức lớn hơn mấy năm trước! Có người nói, có rất nhiều nhà ở các trấn bên cạnh đều đến trấn Thanh Hà để xem pháo hoa.” Cùng lúc, Triệu lão nhị cười híp mắt nói.
“Một lát nữa chúng ta có thể mua đồ ăn ở trên trấn sao?” Triệu Hoằng Nhân còn chưa nói xong, đã có tiếng nuốt nước bọt phát ra rồi.
“Bà nội có mang theo tiền, chỉ cần là đồ không quá đắt tiền, chút nữa cả nhà chơi mệt mỏi có thể ăn một bữa ăn khuya.” Triệu Nguyệt Cầm ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu Triệu Hoằng Nhân, Triệu Hoằng Nhân chợt cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
Triệu Tương Liên chán ghét nhìn đệ đệ mình, trực giác nói đệ đệ mình là một kẻ ngu ngốc chỉ biết ăn hàng.
“Tiểu muội, đêm nay trên trấn sẽ bán mì dương xuân, ăn rất ngon, muội có muốn ăn không?” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên cúi đầu hỏi Triệu tương Nghi, hắn biết đây là lần đầu tiên tiểu muội lên trấn xem hội hoa đăng, lúc trước bởi vì tiểu muội vẫn còn quá nhỏ, cũng chưa từng đi qua nơi náo nhiệt như thế này, bây giờ trong lòng tiểu muội chắc chắn rất là hưng phấn đi?
Bất quá,Triệu Tương Nghi xưa nay chỉ thích ăn cơm, không thích ăn mì lắm, nhưng bây giờ đại ca hỏi mình như vậy, Triệu tương Nghi cũng không muốn làm cho đại ca mất hứng, chỉ liên tục gật đầu đồng ý như con gà mổ thóc.
Chờ đến khi xe bò đến trấn rồi, trời cũng tối, lúc này hội hoa đăng vẫn chưa bắt đầu, hai bên đường bày đầy sạp, tất cả mọi người đang chuẩn bị cho gian hàng của mình, chờ đón một lễ hội lớn sắp bắt đầu.
Nhà thân thích đồng hành theo đề nghị dừng xe bò lại, mỗi nhà đều tự đi chơi, sau hai canh giờ thì đến đây tụ họp để quay về thôn.
Trước khi đi Phương thị bỏ rất nhiều điểm tâm vào hà bao của mấy đứa trẻ, để phòng ngừa cái miệng tham ăn của bọn trẻ nên bà đem rất nhiều điểm tâm theo bên người. Không phải là tiếc rẻ gì mà không cho bọn trẻ ăn đồ ăn trên trấn, mà là đồ ăn trên trấn quá đắt, bà cũng chỉ có thể mua được vài thứ, cũng rất sợ bọn trẻ ăn không đủ no nên đành mang theo điểm tâm ở nhà làm.
Nhìn Triệu lão nhị cầm trong tay mấy thứ đồ chúc Tết, Phương thị nghĩ, người trong nhà đã đi đến trấn trên rồi không bằng đến nhà Triệu Hữu Căn nhìn một chút, tặng lễ đầu năm, vì nhà của Triệu Hữu Căn đã giúp đỡ nhà bọn họ rất nhiều.
Nghĩ đến hội hoa đăng vẫn chưa bắt đầu, Phương thị liền đề nghị mọi người đi đến nhà Triệu Hữu Căn bái phỏng. Vì vậy mọi người đều cùng nhau đi đến nhà Triệu Hữu Căn bái phỏng.
Xuyên qua phố xá đang lâm râm bắt đầu náo nhiệt, mọi người đi tới một cái ngõ nhỏ, nơi này phần lớn là giai cấp bình dân bậc trung ở đây, nghe Triệu lão nhị giới thiệu, nói nhà ở của Triệu Hữu Căn không giống như ở dưới nông thôn bọn họ, loại nhà này được xây dựng rất là công phu, bốn bên đều là gian phòng, ở giữa nhà có một cái sân lớn, chỉ có một gian đại sảnh.
Lúc bọn họ ở Triệu gia thôn cũng có thấy qua phòng ốc kiểu này, Lý Chính cũng có một gian, từ đường Triệu gia cũng vậy, cả Niên Thế Hữu cũng tu sửa lại nhà cũ theo kiểu này.
Nghĩ đến đây, tâm tình vui sướng của Triệu Tương Nghi không khỏi có chút ảm đạm, bất quá loại tâm tình này rất nhanh bị nàng ném ra sau đầu.
Triệu lão nhị tiến lên gõ cửa nhà Triệu Hữu Căn, không bao lâu có một gã sai vặt chạy ra, bởi vì lần trước Triệu lão nhị theo Triệu Tín Lương đến nơi này một lần nên gã sai vặt nhận ra được, ngay lập tức cười hì hì nói: “Chúc mừng năm mới! Cũng may lão gia và phu nhân vẫn chưa ra ngoài xem hội hoa đăng đấy.”
“Làm phiền rồi.” Phương thị cười đến vẻ mặt hòa ái, nắm tay nhỏ của Triệu Tương Nghi, đi theo gã sai vặt kia vào trong nhà.
Lợi dụng ánh nến tinh tế quan sát, Triệu Tương Nghi phát hiện ngôi nhà này cũng không lớn như lời Triệu lão nhị nói, bốn phía trong nhà đều là phòng, đất trống ở giữa chia làm ba phần, phần bên trong chắc là đại sảnh dùng để tiếp đón khách nhân đến chơi, phần giữa là sân nhà lộ thiên, còn phần phía ngoài chính là mảnh đất mà bọn họ đang đạp lên, gần đến cửa chính, hai bên bày ra không ít bồn hoa, nhớ đến đường đi từ cửa trước đến trong nhà ở hiện đại cũng trang trí như thế này.
Triệu Hữu Căn nghe người làm báo lại, vội dẫn thê tử đi ra ngoài nghênh tiếp, ngoài miệng líu lo nói: “Ta không biết mọi người lên trấn xem hội hoa đăng, nếu sớm biết mọi người đi lên đây thì đã đưa xe ngựa đến thôn đón mọi người rồi!”
“Hữu Căn khách khí rồi, mấy người bọn thím thuận tiện đi nhờ xe bò của thân thích đến đây là được, chứ để con mướn xe ngựa đến đón bọn thím như vậy, thật là phung phí!” Phương thị cười trả lời, ánh mắt nhìn sang thê tử của Triệu Hữu Căn là Quách thị, không khỏi dịu dàng nói, “Lần trước nhà thím có gửi cho Hữu Căn mấy thứ đem về cho cháu ăn, có hiệu quả không?”
Quách thị tính thiện, hiền lành tri lễ, biết trượng phu của mình vô cùng tôn trọng người trong gia đình Phương thị, cũng là ôn nhu cười nói: “Hữu hiệu lắm, cháu mới ăn có hai lần cũng không còn ho khan nữa, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, đã làm phiền thím bận tâm.”
“Ôi, thê tử của cháu thật là nhu thuận, Hữu Căn à, cháu thật là có phúc!” Phương thị không khỏi tán dương.
Lúc này, Triệu lão nhị đúng lúc đưa quà Tết trong tay ra, Triệu Hữu Căn nhìn thấy liên tục từ chối nói: “Ôi trời, làm cái gì thế, nhà bọn ta còn chưa đến nhà mọi người chúc Tết, ấy mà mọi người lại đến nhà bọn ta chúc Tết trước, ta làm sao mà dám nhận đây!” Theo lý thuyết, vai vế của nhị lão Triệu gia cao hơn Triệu Hữu Căn, nghĩ đến điều này Triệu Hữu Căn không dám bước đến nhận quà chúc Tết.
“Cái này thì có cái gì, mọi người trong nhà thím bất chấp lễ tiết đến đây chính là cảm ơn nhà cháu một năm qua đã giúp đỡ nhà thím rất nhiều, cháu cứ xem đây là tạ lễ cũng không được sao, chẳng qua là hơi đơn bạc một chút, nhà thím cũng chẳng có nhiều đồ tốt, chỉ cần các cháu không ghét bỏ là được!” Phương thị ở một bên đẩy một cái, cuối cùng mới đem được quà mừng năm mới đẩy đến trong lòng Triệu Hữu Căn, còn cố ý gia bộ tức giận nói, “Hay là cháu chướng mắt mấy món đồ này? Không nhận thì thím sẽ tức giận đấy!”
Nói cũng đã đến mức này rồi, Triệu hữu Căn cũng không dám từ chối nữa, tự mình nhận quà mừng năm mới, sau đó giao cho gã sai vặt đem xuống đi cất, lúc này mới nhớ đến mình để mọi người đứng ở bên ngoài nói chuyện.
“Tím nhìn xem, con thật là hồ đồ mà, cư nhiên lại để cho mọi người đứng ở ngoài lâu như thế, nào, nào, chúng ta mau vào trong ngồi nói chuyện tiếp, còn một khoảng thời gian nữa hội hao đăng mới bắt đầu.” Vừa cười vừa đẩy hai đứa con đến giới thiệu với mọi người, “Đây là Lỗi nhi, còn đây là Nhu nhi, Lỗi nhi, Nhu nhi, hai đứa mau chào mọi người đi.”
Lỗi nhi là con trai lớn của Triệu hữu Căn, tên là Triệu Lỗi, năm nay được năm tuổi, thấy phụ thân lên tiếng, liền khéo léo gọi Phương thị là bà nội, Triệu lão nhị là thúc thúc, lại gọi Triệu Nguyệt Cầm là cô cô. Sau đó, còn hết sức thân mật cùng mấy hài tử khác chào hỏi.
Triệu lão nhị thấy thế, lập tức cười nói: “Đúng là hài tử sinh ra ở trong thành trấn có khác, tri lễ đều biết, không giống như mấy hài tử nhà đệ, suốt ngày ngang bướng giống như một con khỉ ấy!” Nói xong, cả nhà khó tránh khỏi cười ha ha. Đung lúc đó, Triệu hoằng Lâm cũng giống như đối phương chào hỏi lại, Triệu Hữu Căn thấy thế không khỏi chỉ vào Triệu Hoằng Lâm khen ngợi:
“Ta nói này, Hoằng Lâm nhà các người so với Lỗi nhi của ta còn nhu thuận, nhã nhặn hơn nhiều, tuy rằng không có điều kiện đi học, học vấn cũng không thấp hơn so với hài tử cùng lứa, đọc sách, viết chữ đều tinh thông!”
“Chúc mừng năm mới Hữu Căn thúc, Hữu Căn thẩm thẩm khỏe, cò có Lỗi ca ca và Nhu muội muội! Tương Nghi ở đây xin chúc Tết mọi người!” Triệu Tương Nghi thấy thế cũng là cười hì hì chào hỏi.
Vì thế, giành được một trận khen ngợi của Quách thị.
Con gái thứ hai của Triệu Hữu Căn là Triệu Nhu, năm nay mới ba tuổi, chỉ thua Triệu Tương Nghi một tuổi, cũng không biết có phải là do nuông chiều hay không mà thân thể không tốt, chỉ đứng một chút đã để Quách thị ôm rồi, Quách thị không có cách nào, ôm lấy Triệu Nhu nói nàng không nhu thuận giống như Triệu tương Nghi.
Trừ cả hai ra, Triệu Hữu Căn vẫn còn một đứa con gái thứ ba, nhỏ nhất, mới ra đời vào mùa đông năm ngoái, lúc này đang ngủ say ở trong phòng, do nhũ mẫu trông, cũng không cho phép mang đi xem hội hoa đăng náo nhiệt.
Bên này, mọi người tụ tập lại ở đại sảnh nhà Triệu hữu Căn, Quách thĩ sai nha hoàn duy nhất trong nhà dâng trà và điểm tâm, mặc dù bọn họ sống ở trong trấn đã lâu cũng không tính là có nhiều tiền, nhưng ở trong mắt Phương thị cuộc sống của họ hết sức là xa xỉ.
Mọi người nói đùa một hồi liền xuất môn ra ngoài, dạo quanh phố xá náo nhiệt xem hội hoa đăng.
Người hai nhà cùng đi chung, người lớn và tiểu hài tử rất nhiều, liên tục líu rít không ngừng, lúc thì chỉ vào ngọn đèn hoa sen bình luận, lúc thì nói ngọn đèn cung điện làm bằng vải lụa rất là đẹp.
Triệu Nhu được ra ngoài, tính tình càng thêm hoạt bát, khanh khách cười không cần Quách thị bế trên tay, còn hăng hái chạy trên mặt đất phủ kín gạch xanh.
Triệu Hữu Căn đặc biệt dẫn theo nha hoàn và gã sai vặt, chính là vì sợ có quá nhiều người, chen đến tách bọn nhỏ ra, muốn cả hai người phải giám sát bọn nhỏ chặt chẽ một chút.
Triệu Tương Nghi lúc này mới chân chính thấy được cổ trấn Giang Nam là như thế nào, thấy hai bên phố xá bày đầy sạp bán hoa đăng, hoặc quầy son phấn, đồ trang sức, quầy ăn vặt các loại, tiếng thét to, tiếng hoan hô bên tai không dứt. Cách đó không xa ở cuối con đường, có một cây cầu hình vòm, hai bên cầu treo đầy hoa đăng các màu, trên cầu chật ních người đi đường.
Dưới cầu là một con sông nhỏ trong suốt, chảy qua toàn bộ trấn Thanh Hà, trên mặt sông vào giờ khắc này có nhiều hoa đăng lớn nhỏ trôi nổi trên đó, đa số dùng để ước nguyện.
Ở hai bên bờ sông nhỏ, đa số là nhà lầu của dân, xây ở gần sông, đem cổ trấn Giang Nam phô bày ra vẻ đặc sắc và tuyệt mỹ vô cùng tinh tế.
Ở một cây cầu hình vòm khác, là một con phố náo nhiệt, nơi nào cũng có ngọn đèn hoa đăng sáng trưng như là ban ngày.
Đoàn người chậm rãi đi tới, cười nói, Triệu Tương Nghi nhất thời không nhìn kỹ con đường dưới chân, chân liền bị sẫy, bổ nhào về phía trước, xém chút nữa ngã xuống sông, nhưng là đụng phải một người đứng ở trước mặt.