Vương Hổ tự nhủ trong lòng 3 lần: Mình là dân lương thiện mình là dân lương thiện mình là dân lương thiện.
Đúng vậy, mình là dân lương thiện.
Vương Hổ bật điều hòa lên, ném chăn lên người Trình Nhiên.
Không nghe không nhìn không thấy.
Ừm, sau đó Vương Hổ đi tắm.
Tắm nước lạnh ấy.
Sáng hôm sau thức dậy, Trình Nhiên cảm thấy không tệ lắm, dù sao cũng chỉ có xíu xiu cồn, không gây hậu quả gì nghiêm trọng được.
Đổi sang đồ mặc nhà, Trình Nhiên đi ra phòng khách. Vương Hổ đã dậy từ sớm, giờ đang làm bữa sáng, Trình Dương thì ngồi trên ghế trẻ em cầm thìa nhựa gõ bát.
Trình Nhiên trợn mắt nhìn bé một cái — cậu nhỏ giật mình yên tĩnh lại.
Vương Hổ mặc tạp dề màu hồng (do bác giúp việc để lại), bưng một bát cháo trứng muối thịt nạc. Hắn thấy Trình Nhiên ngồi trên ghế, không tự chủ nhớ tới cảnh tượng tối qua, tai đỏ lên.
Hửm, sao tai lại đỏ vậy? Nhưng rất đáng yêu. Trình Nhiên nghĩ.
Đáng yêu chỗ nào vậy?! Chỉ là một tên đàn ông tục tằng mặc tạp dề thôi mà? Có thành kiến thì cũng đừng quá đáng như vậy chứ anh luật sư!!!
Vương Hồ quay vào lấy canh giải rượu cho Trình Nhiên: “Sau này cậu đừng uống rượu ở ngoài nữa, hôm qua mới uống một ly đã say thành vậy rồi.”
Trình Nhiên gật đầu: “Làm phiền anh tối qua phải qua đón rồi.”
Lúc hai người họ nói chuyện, Trình Dương tự múc cho mình một bát cháo, thổi mỗi hai cái đã cho vào miệng luôn, kết quả bị nóng bỏng, lè lưỡi ra kêu loạn.
Vương Hổ vội lấy cho bé một cốc nước đá, Trình Nhiên thì đi qua xem lưỡi của Trình Dương.