Cuộc sống lại trôi qua từng ngày, lại một ngày cuối tuần. Bác giúp việc đột nhiên từ chức đối với một lớn một nhỏ nhà họ Trình mà nói chính là một sự đả kích mang tính hủy diệt không thể khôi phục được
“Papi… con không muốn ăn đồ ăn ngoài với bánh chẻo đông lạnh nữa đâu, hôm nay mình có thể đi ăn thịt nướng không? Cà tím nướng lần trước ăn – ngon – lắm – ý!” Trình Nhiên quả thật không thể chống cự được công kích của đôi mắt lấp lánh ánh sao kia, thay quần áo dắt mèo con nhà mình đến quán nướng lần trước.
Theo như mô típ bình thường, nam chính (Vương Hổ) và nam chính khác (Trình Dương) sau lần gặp mặt đầu tiên ấy, nam chính chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên, hơn nữa khi đến nơi từng gặp nhau kia nhất định sẽ gặp nhau lần nữa.
Minh chứng cho việc chúng ta chỉ là một cuốn sổ tay nuôi dạy trẻ thông thường, nên là bọn họ gặp nhau rồi.
Buổi sáng Vương Hổ vừa bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, ném hành lý vào cửa hàng xong thì ra ngoài kiếm ăn. Từ đằng xa đã nhìn thấy đứa bé lần trước.
Trình Dương nhìn thấy Vương Hổ, nhìn ba mình là Trình Nhiên một cách đáng thương, sau khi được cho phép thì chạy như bay qua ngồi đối diện với Vương Hổ.
Vương Hổ đang hút thuốc, thấy bé con nhìn mình chằm chằm thì vứt điếu thuốc đi đạp đạp trên đất. Giọng nói ồm ồm: “Nhìn gì đấy, không phải thứ tốt đâu, nhóc đừng có học theo.”
Trình Nhiên nhìn thấy động tác của Vương Hổ, khóe mắt lặng lẽ cong lên. Anh ngồi xuống bên cạnh Trình Dương chìa tay về phía người đàn ông với cánh tay xăm trổ kia nói: “Không ngờ lại gặp được anh, Dương Dương nhà tôi rất thích anh. Lần trước vội quá chưa kịp hỏi, anh tên gì nhỉ?”
Vương Hổ sờ mũi một cái, “Tôi tên Vương Hổ, Hổ trong con hổ. Chào luật sư Trình.”
“Gặp nhau chính là có duyên, đúng lúc lần trước anh chăm sóc cho Dương Dương giúp tôi, bữa này tôi mời anh nhé.”
“Vậy được, cậu gọi thêm cà tím đi, nhóc này thích ăn đấy.”
Trình Dương không nghe cuộc đối thoại dối trá giữa ông bố nhà mình và chú Hổ, cứ nhìn chăm chăm vào hình xăm trên cánh tay hắn, bé không khống chế nổi sự tò mò của mình, mở miệng hỏi: “Chú Hổ ơi chú làm gì thế ạ? Hình xăm trên tay chú ngầu thật đấy!”
Vương Hổ nghĩ một chút rồi trả lời: “Chú là thợ xăm, là người xăm hình lên cơ thể người ta ấy.”
Mặt Trình Dương đầy mong đợi: “Vậy cháu cũng có thể xăm hình sao!”
“Nhóc còn nhỏ quá.” Vương Hổ vươn tay qua vỗ đầu bé con một cái: “Chờ sau này cháu lớn lên là được.”