Vương Hổ bưng món ăn lên bàn, phát hiện tần suất ăn của hai ba con y hệt nhau. Một miếng cơm, một miếng thức ăn, nhai hai mươi lần, nhìn thoáng qua lại tưởng hai con robot.
“A Hổ.” Trình Nhiên mở miệng, có hơi xấu hổ: “Xin hỏi anh có đồng ý giúp chúng tôi chuẩn bị cơm mỗi ngày không, tiền nguyên liệu nấu ăn tôi sẽ trả, tiền lương có thể trừ vào tiền thuê nhà cũng có thể đưa riêng cho anh.”
Trình Dương bỏ thìa trong tay xuống làm động tác cầu xin, hai mắt ướt rượt.
Vương Hổ không đỡ được chiêu làm nũng của mèo con, cộng thêm nấu cơm cũng không phiền toán cho lắm nên đồng ý: “Được chứ, trả cho có là được rồi, dù sao làm cho một người hay ba người cũng như nhau.”
Hai con robot. Vương Hổ nghĩ trong đầu. Lớn trông có vẻ cứng ngắc khó gặm, nhỏ thì mềm mềm ngọt ngào cứ như ăn kem cornetto mà lớn lên vậy.