Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

Chương 1193: . Mặt đồng thanh (thượng)



Chương 83. Mặt đồng thanh (thượng)

Mặt đồng thanh.

Là một trong những chủ đề sốt dẻo nhất tại kinh thành nửa tháng nay.

Từ khi Bạch vương thất quan bắt đầu nới lỏng khống chế với tà phái, nhân sĩ võ lâm tụ tập trong kinh thành đã dần dần vượt qua phạm vi khống chế của Lục Phiến môn, thậm chí nhiều lần xung kích ranh giới cuối cùng của triều đình.

Bây giờ, vì cuộc thi võ trạng nguyên, nhân số chính tà tụ tập ở đây gần như ngang hàng. Từ khi Ma giáo vẫn lạc, đây là lần đầu kinh thành có rất nhiều nhân vật tà phái tập hợp. Nhưng dù là niên đại Ma giáo còn hoành hành ở Trung Nguyên, nhân vật hắc đạo vẫn duy trì thái độ làm việc ẩn nấp. Chắc chắn không nghênh ngang qua đường to ngõ lớn, đi dạo khắp nơi như bây giờ.

Vì những người này xuất hiện, đầu đường cuối ngõ ở kinh thành càng ngày càng bộc phát nhiều xung đột.

Sự kiện càng là tầng tầng lớp lớp.

Đừng cho rằng nhân vật hắc đạo đến chỉ mang theo tràng diện đẫm máu trên phố. Trong hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, thế lực ngầm ở kinh thành vốn bị quét gần sạch đã tro tàn lại cháy. Bất kể là đánh cược, b·uôn l·ậu, kỹ viện, hay là buôn bán mạng người, bắt bớ vơ vét tài sản, những kẻ ngoại lai này đều nhận thầu. Với đô thị yên tĩnh mấy năm này, cảnh tượng an bình ngày xưa như một giấc mộng ngắn ngủi.

Trong vòng một đêm, tập tục đã thay hình đổi dạng.

Trong thời gian này, mặt đồng thanh chính là chuyện ly kỳ nhất, quái đản nhất xảy ra trên thế gian.

Sự kiện bắt đầu đã vô cùng cổ quái.

Một buổi trưa nắng, một người đi qua tửu phường, chỗ kia vô cùng náo nhiệt. Đột nhiên máu phun năm bước, thủ cấp phóng lên tận trời.

Trên đường cái, vậy mà thảm tao đứt đầu.

Theo điều tra sau đó, người này là thương nhân bình thường. Hôm đó cũng chỉ đi tắt về cửa hàng nhà mình, lại gặp phải tai vạ bất ngờ. Bình thường, hắn không có cừu gia, cũng chưa hề kết thù kết oán với người.

Chuyện quái dị nhất là, không có bất kỳ ai trông thấy chuyện gì xảy ra. Một người còn sống, đầu đột nhiên bay lên, như bị quỷ lấy đi.

Ánh nắng của buổi trưa đó, đột nhiên có thêm quỷ khí âm u.

Nhưng chuyện này không thể tra được, ngay cả Thẩm phó tổng đốc của Lục Phiến môn tự mình xử lý, cũng không tra được dấu vết.

Lại có một ngày, một đồ tể đang chặt thịt trong cửa hàng. Vài đao chặt mấy miếng xương lớn, giao ra cho khách nhân rồi lấy tiền hàng. Khách nhân kia nhận lấy xương lớn, đang suy nghĩ có nên lấy chút lòng không. Chợt cảm thấy khuôn mặt ẩm ướt, mấy chỗ trên cần cổ trở nên ấm áp. Sau đó nụ cười liền cứng đờ.

Đồ tể vừa nãy còn đang yên đang lành chặt thịt trước mặt, lại chỉ còn một thân thể to béo không đầu. Thân thể kia vang lên lúc ngã xuống sạp thịt, mới làm hắn sợ hãi khóc ra tiếng.



Lại là một t·hi t·hể mất đầu, lại là một huyền án.

Rõ ràng là trước mặt người, nhưng không ai biết vì sao đầu người rơi xuống.

Từ đó về sau, liên tiếp xuất hiện huyền án c·hặt đ·ầu này.

Thân phận của n·gười c·hết khác nhau, có một số là võ nhân chính đạo, cũng có yếu viên của hắc đạo, còn có bách tính bình thường. Điểm giống nhau duy nhất là, thời điểm những người này c·hết, đều là ban ngày ban mặt, ở chỗ nhiều người phức tạp. Nhưng không ai biết những người này c·hết thế nào. Vì sao vô duyên vô cớ mất đầu.

Sau khi c·hết mười mấy người, tà thuyết ‘Yêu phong g·iết người’ lan truyền nhanh chóng. Quan phương nhiều lần cải chính, kẻ g·iết người tất nhiên là người. Đáng tiếc trước mặt huyền án còn đang tăng thêm, cách nói này chỉ như giải thích.

Cho đến một lần, thân phận người bị hại thay đổi. Không phải dân chúng thấp cổ bé họng, cũng không đơn thuần là người trong võ lâm.

Người này võ công cao cường, rất có tinh thần trọng nghĩa, dường như hắn dây dưa với ‘Hung thủ’ cho dù bốn phía không phát hiện một chút vết tích.

Nhưng kết quả không giống, lúc được phát hiện, người này còn chưa ngừng thở, đồng thời cũng không bị bêu đầu.

Lúc được phát hiện, Kỳ Lân vệ sĩ xếp hạng mười sáu trong Tiềm Long thập thất sĩ —— ngã trong vũng máu, b·ị đ·ánh cho còn nửa gương mặt —— chỉ nói ra ba chữ.

“Mặt...... Đồng...... Thanh......”

*************************

Trong mộng không có gì cả.

Là một vùng mênh mông, có thể xưng là hư vô.

Cũng chỉ có một mình hắn.

Từ rất nhiều năm trước, Minh Phi Chân đã có thể vào trong thế giới này mà vẫn còn ý thức.

Nhưng trong tình huống công lực hoàn toàn biến mất, dường như chỉ có thể dựa vào mộng cảnh để vào nơi này.

Còn không chắc chắn thành công.

Trong thế giới này, Minh Phi Chân có thể nhìn thấy mình của quá khứ. Đã từng làm rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người.

Bên trong có sư phụ sư nương, thái sư phụ, các sư đệ muội......



Có Tây Môn lão tặc, có Nhạn Thập Tam, có Chí Nhạc lão tiểu tử......

Có tiểu sư di.

Có Thẩm lão đại.

Có Đường Dịch, có Tô Hiểu, còn có rất nhiều rất nhiều người.

Và nàng.

Nàng đứng lẻ loi một mình giữa thiên địa trắng xoá, trông vô cùng cô tịch.

Cho dù nơi này không nên thấy lạnh. Minh Phi Chân lại gần như bướng bỉnh cho rằng, nàng đang đứng giữa băng thiên tuyết địa.

Minh Phi Chân muốn nhìn rõ khuôn mặt của nàng, muốn nhìn rõ nét mặt của nàng.

Tiến một bước về phía trước.

Mộng cảnh sụp đổ như vậy.

Hắn cũng tỉnh lại.

Nhìn hai người trước mắt, Minh Phi Chân bật cười.

“Sao vẫn là hai người các ngươi, nhàm chán.”

Quả nhiên trước mặt vẫn là hai người bọn hắn.

giống lúc bắt hắn đi như đúc.

Một người trong đó cao lớn anh tuấn, mặc một bộ áo choàng đen nhánh, cười rất nho nhã hiền hoà.

Người kia thì liên tục nhảy lên nhảy xuống, không có một khắc an phận, dường như dưới chân là than. Người này treo một thanh đao bên hông, từ cánh tay hắn có thể thấy được, là quen dùng đao.



Khi đó, con ngươi của người nóng nảy đang ửng đỏ, như vừa g·iết người. Hắn phụ trách làm Minh Phi Chân tỉnh lại, nhưng dùng không ít biện pháp vẫn không thành công. Đến khi người bên cạnh tiện tay chỉ một cái, mới có hiệu quả.

“Mẹ......” Người nóng nảy thở hổn hển, “Ta, ta g·iết ngươi, ta......”

“Ta vốn rất mong nhìn thấy ngươi.”

Nam tử anh tuấn cao lớn tiện tay đập người nóng nảy đi, như đại nhân xua đuổi tiểu hài, mỉm cười với Minh Phi Chân.

“Đáng tiếc, không ngờ trong tình huống như vậy.”

“Ta không hề muốn gặp ngươi, là ngươi bắt ta tới.”

Người nóng nảy kêu lên: “Ngươi sắp c·hết còn phách lối như vậy?”

Minh Phi Chân ngửa cổ ra sau, thờ ơ nói: “Ngươi muốn g·iết thì làm một đao vào cổ ta, đừng q·uấy r·ối ta ngủ. Thế nào, nói xong ta ngủ tiếp.”

Người anh tuấn cao lớn nói.

“Có mấy lời muốn nói với ngươi, có ngủ hay không, đương nhiên tùy ngươi.”

“Nói.”

“Ngươi nhớ ta là ai không?”

“Không nhớ.”

Người kia mỉm cười, cũng không vạch trần, chỉ nói.

“Nhưng ta nhớ ngươi. Ta từng thấy ngươi mấy lần, nhưng nói chuyện thì là lần đầu. Nhưng đến khi thật sự nói chuyện, ta lại rất thất vọng.”

Lời kế tiếp làm Minh Phi Chân tỉnh táo lại.

“Không ngờ công lực của ngươi hoàn toàn biến mất.”

Người kia tiếp tục nói: “Loại người như ngươi, vì sao rời khỏi võ công. Đây không phải ném bản thân vào núi đao biển lửa sao? Hay là sư phụ ngươi cũng không dạy được ngươi, tựa như ta không dạy được cái tên nhà ta?

Đại La sơn Minh Phi Chân.”

“Ta đột nhiên muốn biết.” Minh Phi Chân đáp lại: “Ai đang nói chuyện với ta?”

Người kia vẫn mỉm cười lạnh nhạt. Đôi mắt kia, có tâm trí vượt qua tuổi tác.

“Ta tên Tương Thần. Là một trong những người phụ trách của Yêu Nguyên bây giờ. Chào ngươi, Minh Phi Chân.”