Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)

Chương 13: Là phúc hay hoạ



Tô Diệp bị doạ sợ!

Trong lòng không khỏi run lên một cái, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thần, não hắn bị úng nước hay sao mà lại đề nghị đi xe đạp đến vườn bách thảo! Nuốt nước miếng một cái, Tô Diệp kinh ngạc nói: "Đi xe đạp đến vườn bách thảo?"

Trần Thần tràn đầy tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo, mỉm cười gật đầu, thấy Tô Diệp vẻ mặt hoảng sợ, liền lo lắng nói: "Anh không thành vấn đề, em thì sao?"

Tô Diệp bị khí thế Trần Thần làm cho sợ ngây người, một tay ôm ngực, khoé miệng mở rộng, mắt không chớp mà nhìn hắn hồi lâu, đến khi thấy Trần Thần sắc mặt ửng hồng, lúng túng cười.

"Có vẻ hơi xa một chút!" Trần Thần một tay lau trán, cảm khái nói.

Thân ái, không phải là hơi xa, mà là rất xa!

Tô Diệp không nói gì, sáng nay cô không có ăn sáng, bụng đang rất đói nếu thật sự phải đạp xe đến vườn bách thảo, chắc chắn nửa đường sẽ ngất đi vì đói, còn nữa, cô đối với loại vận động này không có hứng thú, khi đạp xe quá trình hô hấp sẽ tăng lên, lại hít phải rất nhiều khói bụi, quả thực rất không có lợi cho sức khoẻ.

Để tránh cho Trần Thần đề cập đến vấn đề này một lần nữa, cũng để giúp cô khỏi bị xấu hổ, Tô Diệp đau lòng hạ quyết tâm, dù có sao đi nữa nhất định phải chen lên được xe bus!

Cô thẳng lưng ưỡn ngực nhìn về phía trước, mắt thấy một chiếc xe bus hướng Hương Sơn lái tới, Tô Diệp kéo tay Trần Thần, xung trận xông về phía trước, chỉ tiếc đồng chí Trần Thần không quá phối hợp, còn chưa tới được gần xe bus, hai người đã bị một đoàn người Đẩy lùi về phía sau. Trong lúc bối rối, có người ở phía sau đẩy Tô Diệp một cái, lại bị người bên trái xô tiếp, có người còn đạp lên chân cô, đã thế còn là giày cao gót.

"Aaaa...." Tô Diệp kêu thảm thiết.

Cô gái đạp phải quay đầu lại liếc qua, vừa xông về phía trước vừa nói vọng lại: "Thực xin lỗi!" Đảo mắt đã chôn vùi trong đám người.

Tô Diệp đau đến nỗi miệng méo xệch, nước mắt trực trào trên khoé mắt. Trần Thần dìu cô, chậm rãi đi đến trên sân ga, tìm chỗ ngồi xuống, Tô Diệp cởi giày, xoay người xem xét, nước mắt lập tức không cầm được chảy xuống.

Tất chân màu da đã bị rách, da đầu ngón chân cũng bị toác một mảng lớn, có thể nhìn thấy lớp thịt hồng lộ ra bên ngoài, xung quanh thì thâm tím, nhìn có chút doạ người. Tô Diệp chỉ cảm thấy đầu ngón chân mình càng ngày càng đau, cổ họng càng chua chát và ngột ngạt, nước mắt không cầm được, chính xác là như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống đất, rơi trên vạt áo cô, trong nháy mắt liền ướt một mảng lớn.

Trần Thần ngồi xổm cạnh cô, nhìn cô khóc lên khóc xuống, không đành lòng, ôn nhu nói: "Đau thì cứ khóc đi, khóc ra thành tiếng, sẽ đỡ đau hơn."

Tô Diệp hai mắt đẫm lệ mơ màng, đầy bụng uất ức, vốn là cố gắng để không khóc nữa, Trần Thần nói như vậy, cô liền oà khóc nức nở.

Trần Thần cảm thấy hơi buồn cười, hắn chỉ vừa nói như vậy, cô gái này cư nhiên tưởng là thật, hơn nữa còn lập tức liền khóc! Vốn cũng chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng nhìn tình hình bây giờ, không đi bệnh viện một chuyến đoán chừng là không được. Trần Thần khẽ nhếch môi, vi không thể tra mà lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi Tô Diệp: "Đau như vậy sao? Nếu không anh đưa em đến bệnh viện?"

Tô Diệp gật đầu, cảm kích nhìn hắn.

Trần Thần bất lực, đành phải giúp cô đứng dậy, một tay nắm lấy cánh tay, một tay ôm eo cô. Tô Diệp cẩn thận đi lại giày, nhờ sự giúp đỡ của hắn, khập khiễng mà chậm rãi tiến về phía trước.

Tô Diệp yếu ớt, sợ bất cẩn động đến vết thương, bởi vậy chỉ dán bước từng bước nhỏ về phía trước, bên chân bị thương cũng chỉ dám đặt nhẹ bàn chân xuống đất sau đó lập tức nâng lên, khi đi khó tránh khỏi lảo đảo, Trần Thần sợ cô ngã, bất giác đứng sát lại gần cô, lực trên tay cũng lớn hơn rất nhiều.

Phía sau, lưng Tô Diệp dán sát vào lồng ngực Trần Thần, sức nặng của cơ thể hơn phân nửa dựa vào trên người hắn, gần như bị hắn ôm vào trong ngực, hết sức thân mật. Tay của hắn cách một lớp vải bông mỏng nắm vòng eo mảnh khảnh của cô, Tô Diệp thậm chí có thể cảm giác được trong lòng bàn tay hắn chảy ra một tầng mồ hôi ẩm ướt, nghe được tiếng thở hổn hển càng lúc càng tăng nhanh, cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lồng ngực hắn, cùng với nhịp đập trái tim cô, tạo nên một bản hoà âm tuyệt vời.

Hơi thở nam tính phun ở sau tai, Tô Diệp bị bao vây trong đó làm cho cho say, trái tim bất giác cảm thấy ngọt ngào, hơn hẳn kẹo đường, dọc theo tứ chi chậm rãi chảy xuôi, lan vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Ánh nắng ấm áp, chiếu vào lòng dạ con người, Tô Diệp trong lòng vui mừng, chân mày khóe mắt đều là vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn liền quên đi đau đớn, chỉ hy vọng con đường trước mặt có thể dài hơn một chút!

Đáng tiếc giây phút ấy không kéo dài được bao lâu, Tô Diệp dựa vào thân cây, nhìn về phía chiếc xe đạp trong bãi đỗ xe, ánh mắt liền có chút u oán, Trần Thần dắt xe tới vừa vặn nhìn thấy biểu cảm này của cô, trong lòng kinh ngạc, đây là có ý gì?

Trần Thần chở cô đến phòng y tế của trường học, đỡ cô xuống xe xong liền tìm chỗ để xe rồi quay trở lại. Thấy cô đang dựa người vào lan can, Trần Thần tiến tới nói: "Đi thôi!" Nói xong một tay đã đỡ lấy eo cô.

Tô Diệp vui vẻ trở lại, mặt mày giãn ra, có chút không kìm được cảm giác vui sướng, Trần Thần ở bên cạnh thoáng nhìn cô vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, khóe môi nhếch lên, vốn là đôi mắt long lanh ngấn nước lúc này lại ánh lên niềm vui. Trong lòng Trần Thần càng buồn bực, tại sao cô ấy lại cao hứng như vậy? Kế hoạch đi du lịch bị phá hỏng, hơn nữa còn bị thương, mới vừa rồi còn nước mắt dàn dụa, làm sao chỉ trong chớp mắt lại có thể thay đổi nhanh như vậy, từ trong ra ngoài đều là cảm giác vui mừng.

Tô Diệp hơi cúi đầu chậm rãi đi về phía trước, cảm thấy Trần Thần đang nhìn mình, bèn quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cô ướt át, long lanh như nước mùa thu, dịu dàng tràn đầy nhu tình, Trần Thần trong lòng chấn động, trong lúc đó liền hiểu ra tâm ý của Tô Diệp. Thấy vẻ mặt Trần Thần hết kinh ngạc lại vui vẻ, Tô Diệp khó hiểu, nghi ngờ hỏi: "Anh làm sao vậy?" Thanh âm phát ra êm dịu, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên.

Trần Thần đè xuống suy nghĩ trong lòng, cười gượng, đỡ cô ngồi xuống ghế, ôn nhu nói: "Em ở đây chờ, anh đi đăng ký."

Hiếm khi Trần Thần tỏ ra dịu dàng với cô như vậy, Tô Diệp đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mừng rỡ, liên tục gật đầu đáp ứng.

Phòng y tế của trường không nhiều người lắm, chỉ đợi vài phút, Trần Thần đã quay trở lại, Tô Diệp theo hắn đi rửa sạch và băng bó vết thương, sau đó lại chờ Trần Thần giúp cô đi lấy thuốc tiêu viêm.

Trần Thần ôm một túi thuốc đến trước mặt cô, hai người nhìn nhau cười, Tô Diệp đang muốn mở miệng nói cảm ơn, đã nghe được Trần Thần nói: "Để anh cõng em!"

Ngoại trừ ông Tô, chưa có một người đàn ông nào khác cõng cô, tuy nói trước đó đã cùng Trần Thần xác định quan hệ yêu đương, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở mặt tinh thần, nhưng hôm nay lại liên tiếp có những cử chỉ tiếp xúc da thịt, đối với Tô Diệp mà nói, quả nhiên là xưa nay chưa từng có. Trong nội tâm cô vui mừng, tim đập bang bang, dồn dập và mạnh mẽ, gò má bất giác cũng có chút nóng lên, Tô Diệp khẳnh định là cô đang đỏ mặt!

Tô Diệp không dám ngẩng đầu, sợ Trần Thần trông thấy cô đang bối rối, chỉ khép mi mắt nhìn xuống sàn đá cẩm thạch dưới chân, run rẩy vịn thành ghế đứng dậy, ôm lấy đầu hơi gật gật, xong rồi mới đột nhiên ý thức được, Trần Thần đã đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống căn bản là không nhìn thấy, vội vàng thu lại vẻ xấu hổ mà nói: "Cảm ơn anh!"

Trần Thần quay đầu, khẽ cười cười, nói: "Không cần khách khí như thế, lên đây đi!"

Tô Diệp hai tay đặt lên vai hắn, ngực không dám tựa vào lưng hắn, liền có cảm giác kheo chân bị xiết chặt, ngay sau đó, hai chân rời mặt đất, bởi vì trọng lực không cho phép, lại sợ bị rơi xuống, nên cô không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng ôm lấy cổ, nằm sấp trên lưng hắn.

"Không nhìn ra em lại nặng thế này!" Trần Thần cười giỡn nói.

Tô Diệp xấu hổ, cô tại sao không phải gầy như que củi? Tại sao trước đó không nghĩ tới việc giảm cân? Cư nhiên khiến người trong lòng khổ cực như thế, thật sự là nghiệp chướng nặng nề mà!

"Nếu không anh thả em xuống, em có thể tự đi được!" Tô Diệp nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Không sao đâu, cũng sắp đến nơi rồi!" Trần Thần có chút thở hổn hển.

Tô Diệp vừa nhấc mắt, nhìn thấy chiếc xe đạp ở trong bãi đậu xe, hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng, bên tai liền nghe được giọng nói Trần Thần.

"Đến rồi, em đứng ở đây, anh đi lấy xe."

Trần Thần đứng lại, nghiêng đầu sang đây xem cô, mặt hai người liền sát lại, có thể cảm nhận rõ hô hấp của nhau, ánh mắt của hắn trong vắt, toả ra ánh sáng mơ hồ, dựa theo tầm nhìn của Tô Diệp, thấy cô đang nhìn chằn chằm về phía chiếc xe đạp với ánh mắt u oán, trong lòng nhất thời hiểu ra, bất giác thấy tức cười, khóe môi hơi cong lên.

Tô Diệp thấy hắn nheo mắt nhìn thẳng cô, nét mặt cười như không cười, không khỏi lúng túng, lại có một chút tâm hoảng ý loạn, cúi thấp đầu, âm thầm đoán rằng nét mặt vừa rồi của mình đã bị hắn nhìn thấy, nghĩ như vậy, trong bụng lại lo sợ, lại vụng trộm hướng hắn liếc mắt nhìn, nhưng không dám đối mặt với ánh nhìn của Trần Thần, mang theo trêu tức, cười nói: "Còn không mau xuống?"

Tô Diệp xấu hổ không chịu nổi, vội vàng hấp tấp từ trên lưng hắn nhảy xuống, nào biết không để ý lại đụng phải vết thương ở đầu ngón chân, cô khẽ kêu lên một tiếng, cong người xuống, Trần Thần vội vàng xoay người túm lấy nàng, hỏi: "Có phải là đụng vào vết thương rồi không?"

Tô Diệp bị hắn ôm trong ngực, càng ngượng ngùng, lại vừa vui sướng, lông mi dài xoăn như cánh bướm nay lượn nhảy múa, nhưng vẫn không dám giương mắt nhìn hắn, trên gò má cô nhuộm một lớp màu hồng phấn, tăng thêm vài phần xinh đẹp, như hoa đào tháng tư, trái tim Trần Thần đập thình thịch, cố gắng dời ánh mắt, không dám nhìn nữa.

"Anh đi lấy xe! Em đứng đây chờ anh một lát."

Cảm xúc ấm áp mơ hồ đột nhiên biến mất, Tô Diệp nhìn bóng lưng Trần Thần, vẻ mặt như bị mất sổ gạo, lặng lẽ tự an ủi bản thân: Đừng lo lắng, hắn nhất định sẽ cõng mình trở về phòng ngủ. Vừa nghĩ tới phòng ngủ, lại nhớ tới buổi sáng lúc đi ra ngoài trên bàn vẫn bày la liệt các loại mỹ phẩm, chăn gối còn chứa gấp lại tử tế, đôi tất ngày hôm qua còn ném ở góc giường....Tô Diệp trên mặt liền hiện ra một tầng đỏ ửng, hô hấp có chút khó khăn, nhìn trộm liếc liếc thấy Trần Thần đàn mở khoá xe, trong lòng rối rắm, lỡ như hắn thực sự yêu cầu, cô có nên đáp ứng không?

Nếu là hôn, vậy thì giả bộ từ chối đi! Tô Diệp mặc dù rất muốn, nhưng cũng không nên quá lỗ mãng, không bằng lấy lui làm tiến, biết thời biết thế, cũng có thể khiến quan hệ của hai người nâng cao một bước.

Nhưng nếu là trên giường? Tô Diệp cắn môi, giãy dụa một lát, phải biết quý trọng bản thân mình nếu không sẽ bị thiệt, vẫn là chờ một chút đi!

Bên này vừa dứt khoát quyết định, bên kia Trần Thần đã đạp xe tới, Tô Diệp vịn eo của hắn ngồi lên ghế sau, quy củ đặt một tay trên chân mình, tay kia nắm lấy yên xe đạp.

Suốt dọc đường đi vẫn là không kiềm chế được nghĩ ngợi lung tung, Trần Thần phải gọi cô lần thứ hai, Tô Diệp mới hồi phục tinh thần.

"Hả? Gì cơ?"

"Em nghĩ gì thế?" Trần Thần cười khẽ.

Tô Diệp nào dám có sao nói vậy, đành phải tránh nặng tìm nhẹ: "Không có gì, anh vừa rồi hỏi gì vậy?"

"Không phải em muốn đi Nội Mông sao? Thế này thì sao đi được?"

"Không có đâu, hai ngày trước người phụ trách bên kia liên lạc tới, hắn nói thời tiết vừa mới ấm lại, sớm nhất cũng phải giữa tháng năm mới có thể qua đó, cụ thể là ngày nào thì vẫn chưa biết."

"Ừ thế thì tốt rồi, còn chuyện của hai sư đệ em tính như thế nào?"

"Một người không đồng ý, còn người kia thì đang lưỡng lự." Tô Diệp cau mày, có chút phiền lòng.

"Vậy chính là có mong muốn được học lên? Em cố gắng thuyết phục cậu ta, có lẽ là được."

"Có ổn không?" Tô Diệp chần chờ, "Lỡ như hại người ta thì sao?"

Trần Thần phảng phất nở nụ cười, không nói gì nữa.

Phòng y tế của trường cách chỗ kí túc xá của Tô Diệp không xa, đạp xe rất nhanh liền đến, Trần Thần đỗ xe dìu Tô Diệp xuống, nhìn cô không có ý định bước đi, liền hỏi: "Có cần anh dìu em đi không?"

Tô Diệp chớp chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm, hắn không có ý định lại cõng cô lên lầu hả! Nghĩ như vậy, nhưng đến miệng lại nói "Ừ", trong lòng vừa thấy thất vọng lại vừa ngượng ngùng, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ phức tạp.

Trần Thần nhìn mặt đoán ý, liền mỉm cười nói: "Hay để anh cõng em lên!"

Không dễ gì đạt được mong muốn, Tô Diệp lòng tràn đầy vui mừng, nào biết vừa mới đi vào đại sảnh, liền bị cô quản lý ký túc xá ngăn lại.

"Hai cô cậu làm gì ở đây! Đây là ký túc xá nữ, ai cho cậu đi vào?" Khí phách hùng hồn nói một câu, hai người đều giật mình, Tô Diệp từ trên lưng Trần Thần trượt xuống, chỉ vào bên chân bị băng vải bọc lại, đỏ mặt bèn giải thích: "Cháu bị thương ở chân rồi, không tiện đi lại, nên nhờ anh ý đưa cháu lên, được không ạ?"

Người trông nom kí túc là một người phụ nữ trung nên hơn 40 tuổi, mặt lạnh đem hai người từ đầu đến chân xem kỹ một lúc, đặc biệt liếc nhìn chân Tô Diệp, khinh thường nói: "Chẳng phải bị thương mấy đầu ngón chân thôi sao? Cũng không phải gãy chân, tự mình đi lên đi!"

Tô Diệp nổi giận, không cam lòng, muốn giải thích vài câu, lại nghe Trần Thần nói: "Nếu vậy thì em cẩn thận một chút."

Trái tim Tô Diệp như hoa tàn bị dẫm dưới chân, chịu đựng đau lòng, cắn răng gật gật đầu, cố gắng mỉm cười nói: "Được, hôm nay cám ơn anh."

"Không cần khách sáo, em về nghỉ ngơi đi, anh đi trước." Trần Thần hơi cười, xoay người đi.

Tô Diệp bất lực, đành phải tự mình leo lên cầu thang, trước khi đi lại không có cam lòng mà hung hăng liếc nhìn cô quản lý, đối phương ánh mắt kiêu ngạo, bộ dạng bất khả xâm phạm, Tô Diệp có chút chột dạ, run run, không dám trừng lại, lập tức thu ánh mắt, khập khiễng mà bước lên lầu.