Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 68





Vào khoảnh khắc tiếp đất lần nữa, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất…

Thật không dễ dàng gì mới có thể đăng chương mới trở lại, thế này thì tiêu rồi…

Tôi mở to hai mắt và bò dậy, cảm giác chẳng khác gì đã nốc 8 lít rượu trắng, cả người cứ lâng lâng, đầu xoay mòng mòng. Tôi đứng lên nhưng liền ngã sang một bên rồi cứ thế nôn đến độ ra mật xanh mật vàng.

Khi tôi nôn hết ra rồi, trong đầu vẫn hỗn độn như cũ. Không biết phải qua bao nhiêu lần chớp mắt, cảm giác như trời đất xoay vòng kia mới từ từ giảm bớt.

Chính vào lúc sự choáng váng dần lui đi, tôi mới cảm nhận được bên cạnh luôn có một cánh tay đỡ lấy tôi, giúp tôi không ngã nhào lên bãi nôn của chính mình.

“Vợ à, tiền đình của em yếu quá, sao có thể vật vã thành như này?”

Hai tai tôi vẫn đang ong ong, sau khi mơ hồ nghe được những lời của A Tiểu, tôi liền yếu ớt đẩy cậu ta ra, nhưng đương nhiên không chút suy suyển, “Cậu… cút…”

Tuy tôi đang một bụng lửa giận nhưng khổ nỗi thân thể không còn sức lực, chỉ có thể để mặc cậu ta dìu mình đến một tảng đá lớn ngồi xuống.

“Tiểu Gia sao có thể cút? Tiểu Gia không dễ dàng gì mới đem được em đến nơi chỉ có hai ta. Trừ phi tình cảm đơm hoa kết trái, em đừng hòng rời khỏi ta nửa bước”. Cậu ta vừa nói vừa ân cần vỗ lưng tôi, “Em nên sớm ‘đổ’ ta đi để chúng ta có thể sớm trở về. Bằng không chúng ta sẽ mãi mãi ở đây, dù sao nơi này cũng chả có tên kỳ đà Lý Đỗi Đỗi đó.”

Tôi nhìn trái phải một vòng, nhà gạch, câu đa, phía sau còn có suối chảy róc rách, chẳng khác gì khung cảnh của một thôn sơn, “Đây là đâu?”

“Đây là Kim…”, A Tiểu dừng một chốc, “Đây là mộng cảnh. Ta muốn tình yêu của ta và em, sẽ nên thơ như mộng giống vậy.”


Tôi xoa xoa huyệt thái dương, “Được”, tôi hít sâu vào một hơi, “Thôi được rồi, tôi yêu cậu rồi đó, chúng ta mau về đi.”

“Em nghĩ ta bị ngu à?”, A Tiểu liếc tôi, “Hôm nay trước hết để em thích nghi với hoàn cảnh, ngày mai ta sẽ chính thức theo đuổi em. Em nên chuẩn bị tinh thần để run… Hả?”

Dưới da mu bàn tay A Tiểu chợt lóe lên sắc đỏ, dần dần ánh sáng đó kết thành hình con bướm hệt như một hình xăm thỉnh thoảng nhấp nháy. “Chậc”, A Tiểu nhíu chặt mày nói, “Nhanh như vậy đã tìm đến.”

Mắt tôi sáng lên, “Là Lý Đỗi Đỗi sao?”

“Hắn ta á?”, A Tiểu cười lạnh, “Không thể nào. Ta chỉ là có chút phạm luật khi để em dùng máy mộng cảnh này nên người tinh cầu của ta tìm đến.”

Cái tên ngoài hành tinh này thật là… làm chuyện gì cũng phạm pháp. Không chừng chuyện vượt ngục thành thạo như này cũng là do ở tinh cầu của cậu ta luyện thành…

“Cứ đi loanh quanh trong trấn này để thích ứng với môi trường đi nhé, nhưng không được chạy lung tung đâu đấy. Đợi ta xử lý xong cái đám người phiền toái kia sẽ quay lại tìm em”. Vừa đi được một bước, dường như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta liền móc từ trong ngực ra một quả cầu màu đỏ hệt như một cục tẩy và đưa cho tôi, “Nếu em gặp phải chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm, vô cùng cấp bách thì bóp quả cầu đỏ này và nói ‘Em yêu anh’ thì cho dù cách xa mấy trăm mấy nghìn dặm, ta vẫn có thể tìm thấy và giải cứu cho em.”

Tôi nhận lấy quả cầu và bóp ngay một cái, “Em yêu anh, hãy mang tôi trở về.”

Bướm bướm dưới da mu bàn tay A Tiểu lóe sáng lên, cậu ta nhanh chóng lấy tay che lại, “Cái này không bóp bừa bãi được đâu.”

“Nhưng tôi cho rằng tình hình hiện tại đã đủ nguy cấp rồi.”

“Đừng nghịch nữa, ngoan”, cậu ta xoa đầu tôi và chớp mắt nói, “Đợi ta trở về nhé”. Nói xong cậu ta xoay người chạy mất.

Tôi phủi phủi đỉnh đầu, cảm giác khó chịu hệt như bị trát sh*t lên vậy.

Tôi bỏ quả cầu da màu đỏ kia vào túi rồi đứng dậy.

Nghỉ ngơi được một lúc, tình trạng choáng váng và ù tai có thể nói đã biến mất. Tôi nhìn xung quanh thì phát hiện mộng cảnh mà tên A Tiểu này tạo ra thật sự quá chân thật.

Không khí tháng ba với hoa cỏ chim muông, cây đa vừa thay lá, những chiếc lá non xanh mơn mởn trên cành nhẹ nhàng lay động. Đường lát đá xanh bên suối phủ đầy rong rêu, những loài cây thủy sinh dưới nước cũng vô cùng mềm mại. Trong không khí ngập tràn hương sắc mùa xuân!

Men theo con đường lát đá xanh, tôi bước từng bước đi xuống.

Đi qua hai ba căn nhà cũ kĩ tựa vào núi, lướt qua vài người khuân vác than, cách họ ăn mặc trông vô cùng… mộc mạc.

Da họ đen đúa, thân thể tuy ốm yếu nhưng rất mạnh, nhìn trên cổ có thể thấy rõ từng thớ cơ thịt.

Họ quấn khăn trên đầu và cột một cái khăn to tướng trước trán. Ngoài việc giúp quấn hết tóc lên, chiếc khăn còn giúp họ thấm mồ hôi bất cứ lúc nào.

Tuy khí trời chưa quá ấm áp nhưng những phu khuân vác đều mang giày rơm. Chân của họ vừa đen vừa to, lúc leo núi, những ngón chân hơi cong lại, phần da ở những khớp xương do dùng lực quá nhiều mà trắng bệch, nhưng điều đó đã bị che lấp bởi màu đen kịt của bùn đất.

“Haiyo… Haiyo!”


Bọn họ dường như đang thở dốc lại dường như đang hô khẩu hiệu. Hai người một đội cùng gánh một gánh, ngầm tạo nên một sự ăn ý. Bậc thang trên núi rất khó đi, khí hậu ẩm ướt còn khiến bề mặt thêm trơn trượt, họ đều cúi đầu chăm chú nhìn chân cho nên không hề quan tâm đến tôi, một người qua đường đang ngơ ngẩn.

Từng khẩu hiệu, tiếng bước chân đều khiến tôi thất thần.

Tôi ngây ngốc đi xuống từng bậc thang đá, những cảnh tượng này với tôi vừa xa lạ lại vừa thân quen. Thứ xa lạ chính là tôi biết rõ thời đại mình sinh sống, cái nghề phu khuân vác đã biến mất từ lâu. Thứ thân quen chính là, những cảnh tượng này tôi đã thấy qua vô số lần trong các phim lịch sử.

Nơi đây giống như Trùng Khánh khi xưa, thời ông nội bà nội tôi vẫn còn nhỏ.

Thậm chí… còn xưa hơn nữa.

Tôi rẽ sang một ngã rẽ, bên cạnh truyền đến tiếng suối róc rách. Nhìn quang cảnh trước mắt khiến tôi không thốt nên lời. Đây là một con đường nhỏ tấp nập, tựa như một cổ trấn chưa từng được khai phá. Trên đường các thương nhân không hề lớn tiếng mời chào mà lại yên lặng buôn bán và trải qua cuộc sống bất biến của mình. Thỉnh thoảng sẽ có vài đứa bé vui vẻ rượt nhau trên đường. Tôi ngẩn ngơ tiếp tục đi về phía trước, những người ngồi trong quán bắt đầu chú ý đến tôi.

Hệt như sự hiếu kì của tôi với nơi này, bọn họ cũng rất hiếu kì về tôi. Bởi vì cách tôi ăn mặc hoàn toàn khác với người ở đây.

Đi đi lại lại gần nửa ngày, cơ hồ hơn nửa số người trên phố đã bám theo phía sau tôi xem trò hay. Bọn họ dùng tiếng địa phương của Trùng Khánh, thứ ngôn ngữ tôi hoàn toàn mù tịt, bàn luận về tôi.

Tôi nghĩ chắc A Tiểu thiết kế mộng cảnh dựa theo Trùng Khánh khi xưa. Cậu ta nghĩ cứ mang tôi đến một không gian khác không nơi nương tựa để tôi chỉ còn cách dựa dẫm vào cậu ta sao?

Thật ngây thơ!

Tôi ra khỏi trấn và tìm thấy một ngôi nhà liêu xiêu ở ngoài rìa trấn.

Tôi suy xét một chút, A Tiểu nói đây là mộng cảnh, vậy cũng tức là linh hồn tôi đang mắc kẹt trong thế giới này còn thân thể tôi chắc đang ngồi đeo kính VR không thể động đậy ở thế giới khác.

Cho nên ở thế giới này, tôi chắc chắn bất tử bởi thân thể tôi không phải chịu bất kì sự uy hiếp nào. Tôi không cần sợ bị ai đó giết chết, không cần uống nước cũng không cần ăn…

Tuy suy đoán như vậy nhưng sau khi trời tối, tôi thật sự đói đến muốn khóc, khát đến cổ họng cũng khô ran.

Tôi không thể cứ ngồi lì ở đây được nên liền mò mẫm trong bóng tối rời khỏi căn nhà hoang.

Ở đây không có cuộc sống về đêm cũng chẳng có ánh đèn đường, giờ phút này, chỉ có vầng trăng sáng trên trời là nguồn sáng duy nhất. Ánh sáng đó đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của tôi, một con người “hiện đại”.

Dọc theo vùng núi hoang sơ này đâu đâu cũng được chiếu rọi bởi ánh sáng màu bạc, khi nó chạm đất nhìn thật chẳng khác gì sương mù.

Trong lòng tôi vừa cảm khái nhà thơ Lý Bạch không lừa gạt mình, vừa men theo tiếng nước chảy để đến được con suối.

Nước suối rất ngọt, tôi hớp vài ngụm lớn xong, tuy giải khát nhưng không đỡ đói. Tôi nhìn xung quanh, bên tai là tiếng chim kêu truyền đến từ trong núi nghe rất giống tiếng chim cú mèo. Tôi vừa bóp vai vừa trăn trở, dựa vào sức của tôi, để sống sót ở nơi hoang dã này là hoàn toàn bất khả thi.

Có nên đi tìm người nào đó xin chút gì ăn không nhỉ?

Tôi ngẩng đầu nhìn sơn thôn yên tĩnh, chỉ duy nhất một căn nhà nhỏ nằm giữa dốc núi là còn leo lét ánh đèn cầy.

Tôi xoa xoa bụng leo lên núi, nhìn thấy phía trước căn nhà nhỏ có một cửa vườn nhưng không cài chốt.


Tôi thật sự rất đói bụng nên không câu nệ lễ tết, đầu tiên thò đầu vào sau đó gõ cửa, “Vô cùng xin lỗi, tôi làm phiền một chút… Xin hỏi…”

Tiếp đó hai mắt tôi trừng lớn.

Trong sân, có một người thân hình cao ráo đang lặng lẽ đứng đó. Mái tóc dài màu vàng kim phát sáng dưới ánh trăng, phiêu diêu trông chẳng khác gì tiên nhân không nhuốm bụi trần, song âm thanh truyền đến lại không phản ánh điều đó. Giờ phút này, trong tay hắn ta đang xách một người với hai vết răng sâu hoắm ở cổ và máu vẫn không ngừng tuôn ra từ đó.

Người con trai tóc vàng vứt người đàn ông đang thoi thóp đó xuống hệt như vứt rác.

Người bị ném trên đất vẫn chưa tắt thở hẳn nhưng lại chẳng khác gì một con gà ở chợ bị người ta chém một đao ở cổ, cứ thế nằm co giật trên đất.

Cả người tôi cứng đờ chứng kiến một màn này.

Tôi nhìn người con trai tóc vàng nâng bàn tay nhuốm đầy máu vô thức quệt khóe miệng. Sau đó như để đáp lại tôi, hắn dần dần quay đầu sang.

Môi hắn ta bị dòng máu tươi ấm nóng nhuộm đỏ. Lượng máu còn thừa thuận theo môi chảy xuống uốn lượn trên cằm tạo thành những đường cong tuyệt mỹ và đọng lại một giọt máu ở dưới cằm.

Máu vương trên môi hắn vẫn còn độ ấm, theo từng nhịp hô hấp, sự ấm nóng kia liền biến thành khói trắng và nhẹ nhàng hòa tan vào ánh trăng.

Khung cảnh này tuy tàn khốc nhưng lại mang theo một vẻ đẹp kinh người khiến tôi run lẩy bẩy.

Hắn nhìn lại tôi. Đường nét của đôi mắt ấy thân thuộc là thế nhưng sự lạnh lùng không chút hơi ấm kia tôi lại chưa từng thấy bao giờ.

Là… Lý Đỗi Đỗi!

Lý Đỗi Đỗi… trong hình dáng một ma cà rồng tóc dài vàng kim!

Hắn… mẹ nó chứ!

Là thằng ngốc nào nói ở đây không có Lý Đỗi Đỗi hả?