Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 71





Lý Đỗi Đỗi để lại một nút thắt màu vàng trên cổ tay trái của tôi.

Nó giống hệt như dây tơ hồng trong truyền thuyết của nguyệt lão, một đầu buộc ở cổ tay tôi, đầu còn lại… đương nhiên hắn không thể tự cột lên cổ tay mình.

Đầu còn lại, hắn nắm trong tay. Nút thắt màu vàng bình thường không thấy, nhưng một khi hắn muốn gọi tôi, chỉ cần giật một cái, nút thắt vàng trên cổ tay tôi sáng lên, nó sẽ kéo tôi về phía hắn.

Thật là một thứ vô cùng khốn kiếp, tôi cảm thấy dường như Lý Đỗi Đỗi đang xem mình như một chú cún mà nuôi vậy.

Nhưng tôi không dám giận cũng chẳng dám nói gì, bởi Lý Đỗi Đỗi hiện tại tính khí thất thường, thật sự không thể đoán định.

Ngay cái hôm tôi ăn hết con thỏ kia, Lý Đỗi Đỗi bắt đầu kéo tôi đi suốt đêm. Tuy hắn có thể ung dung đi dưới ánh mặt trời nhưng xuất phát từ bản năng, hắn vẫn thích hoạt động trong đêm tối hơn.

Tuy tôi cũng là một con cú đêm quen thức khuya, nhưng con cú này chỉ thích tìm một nơi cụ thể để thức chứ không hề thích nửa đêm nửa hôm bên ngoài trèo đèo lội suối, đi bộ ròng rã.

Vì thế vào đêm đầu tiên đi cùng hắn, tôi mệt đến chết đi sống lại.

“Bóng nước trên chân tôi không biết vỡ mấy cái rồi… Tôi thật sự đi không nổi nữa”, tôi ngồi trên đất, đầu tóc bù xù, mặt đầy bùn đất, cả người nhếch nhác.

Về phần Lý Đỗi Đỗi, dù hắn cũng phải quần quật cả ngày nhưng vẫn như cũ sống lưng thẳng tắp, phong độ ngời ngời, mặt người dạ thú.

Đôi khi thế giới này bất công như thế đấy, đem thứ tốt đẹp ngay trước mắt mình cho người khác, muốn cướp cũng cướp không nổi.

“Đứng lên”, Lý Đỗi Đỗi không thèm quan tâm tôi, ngoài thế giới thật, hắn đã chẳng thèm để tâm đến bất kỳ ai, nói chi đây lại là mộng cảnh, hắn nghiêm túc chẳng khác gì sĩ quan huấn luyện đặc công, “Đừng có lề mề”.

Nhưng tôi thật sự đi không nổi nữa, sáng nay để hái quả tôi đã phải đi 4 tiếng đồng hồ, sau đó giết thỏ phải tốn thêm biết bao sức lực. Bây giờ lại đi bộ đến nửa đêm, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, bàn chân sưng đến độ bị giày thít vào nổi gân máu.


Tôi ngây ngốc nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Không phải anh có thể dùng pháp trận sao? Muốn đi đâu, chúng ta vẽ một cái rồi trực tiếp đến đó không được à?”

Lý Đỗi Đỗi lặng thinh, vẫn như cũ nghiêm túc nhìn tôi.

So với Lý Đỗi Đỗi bây giờ, tôi cảm thấy tên Lý Đỗi Đỗi hay đòi tiền khi trước đã bớt đáng ghét nhiều rồi...

Tôi cắn chặt răng, chỉ có thể nghe lệnh đứng dậy. Nhưng khi nãy đi liên tục không sao, bây giờ được ngồi nghỉ một chút, lúc đứng lên hai chân dường như chẳng còn tý sức lực. Tôi đứng trên một dốc cao hơn Lý Đỗi Đỗi nên khi hai chân mềm nhũn tôi liền ngã nhào về phía hắn.

Lý Đỗi Đỗi chau mày, ánh sáng vàng trên tay lóe lên, chớp mắt tôi đã bị hắn xách lên bằng sợi dây.

Dây thừng của hắn trói quanh cổ tay tôi, tôi bị treo giữa không trung nhìn chẳng khác gì một tấm vải rách phất phơ trong gió.

“Nếu đi không nổi thì treo thế này đi tiếp.”

Vừa nói xong hắn liền xoay người đi, thật sự nghĩ sẽ treo tôi thế này đi tiếp! Muốn tôi cưỡi tàu hỏa* sao?

(Tây: Do tàu hỏa quá tải nên ở Ấn Độ, các hành khách sẽ không ngại nguy hiểm mà nhồi nhét lên, dù phải đu người ngoài cửa sổ hay các thanh chắn trên tàu. Có thể GG để thấy sự kinh dị của tình trạng này)

“Nhưng thế này tay sẽ đau lắm…”, tôi lên tiếng kháng nghị, Lý Đỗi Đỗi thấy nhưng làm ngơ, “Thật sự có chút đau”. Thể trọng cả người chỉ dồn lên một cổ tay, chẳng bao lâu sau, do máu huyết không lưu thông được mà tay tôi trở nên tím xanh, “Chờ một chút, vẫn nên tự tôi đi thì hơn, này!”

Dưới sự lạnh lùng của Lý Đỗi Đỗi, kẻ gây nên sự khó chịu cực độ cho cổ tay tôi khiến sự phẫn nộ trong tôi bùng phát. Trong lúc gấp gáp, bàn tay còn lại không bị trói của tôi huơ về phía trước, tình cờ lại nắm được mái tóc dài vàng kim bị thổi về phía sau của Lý Đỗi Đỗi.

Tôi ra sức giật tóc hắn và tức giận quát, “Bỏ tôi xuống!”

Đầu của hắn vì hành động này của tôi mà hơi ngửa về phía sau. Hắn đau hay không tôi không biết, nhưng tôi nghĩ hắn bây giờ chắc chắn đang không được vui.

Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi, không có mắt kính che khuất đôi mắt, nguồn sát khí phát ra sắc như lưỡi dao kia liền trực tiếp chém thẳng đến.

“Tôi… tôi cũng biết đau đó!”, sự đau đớn ở cổ tay như truyền thêm nguồn sức mạnh cho tôi, giúp tôi tranh luận với hắn, “Tôi có thể tự đi được…”

“Ngươi”, hắn phun ra một chữ, tôi im lặng đợi hắn nói tiếp. Nhưng sau đó Lý Đỗi Đỗi thế nhưng không nói gì, một lúc sau, sợi dây thừng trên cổ tay được thả lỏng, tôi từ trong không trung té ngồi trên đất.

Tôi xoa xoa mông, còn chưa kịp đứng dậy, Lý Đỗi Đỗi ở trước mặt bất ngờ ngồi quỳ xuống. Hắn đặt tay lên eo, sắc mặt bất giác trắng bệch như sương.

Không có thời gian quan tâm đến cổ tay sưng tấy, tôi còn chẳng thèm đứng dậy mà cơ hồ bò quỳ đến trước mặt hắn, “Anh sao vậy? Độc lại tái phát sao? Có phải anh muốn đi tìm ai đó không? Để tôi giúp anh đi tìm nha.”

Tôi nắm lấy cánh tay hắn, hy vọng bản thân có thể truyền cho hắn chút sức mạnh.

Lý Đỗi Đỗi hết cúi xuống nhìn tay tôi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, có lẽ do ánh trăng quá sáng khiến đôi đồng tử của hắn vừa rõ ràng lại vừa trong trẻo. Nhìn chúng chẳng khác gì một tấm kính phản chiếu lại tất thảy những lo lắng, bất an cùng suy tư của tôi.

“Ngươi thì giúp được gì cho ta?”, hắn phun ra một câu, thanh âm cực khàn đặc.

“Tôi không biết có thể giúp được gì cho anh”, tôi cố để bản thân trấn định, nhưng kèm theo đó vẫn xen lẫn một chút tức giận, “Nhưng biết đâu khi anh nói ra tôi có thể thì sao? Thay vì dùng sức đi cạnh khóe tôi thế này, không bằng để dành sức cầu cứu tôi vẫn hơn đấy.”

Nghe đến hai từ “cầu cứu”, hắn bất ngờ cười lạnh một tiếng, đó là một nụ cười nhẹ nhàng và trào phúng đến rất tự nhiên, “Tự cứu lấy mình đi, con mồi.”

Vừa dứt lời, cả người hắn bỗng trở nên vô lực và ngã ngửa về phía sau. Tôi nhanh chóng giang hai tay luồn qua nách hắn để giữ hắn lại. Tôi kéo hắn vào lòng mình, dùng hết sức lực trụ lại để hắn không bị ngã.

“Thế này rồi mà còn bào tôi tự cứu mình sao?”, tôi ôm Lý Đỗi Đỗi, nhìn xung quanh toàn là rừng núi hoang sơ, ngay cả một nơi chắn gió cũng chẳng có, còn không bằng sơn động trú chân hôm qua!


Tôi gấp rút tìm một chỗ có thể đặt Lý Đỗi Đỗi xuống, vốn muốn kéo hắn đến dưới một cây đại thụ vì dù sao như thế cũng có chỗ dựa. Quả nhiên “trời không tuyệt đường người”, khi kéo được hắn đến nơi, tôi bất ngờ phát hiện dưới con dốc phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ mục nát. Phía sau nhà còn có tiếng suối chảy róc rách, tuy không biết nó đã bỏ hoang bao lâu nhưng có nơi trú thân đã tốt hơn cảnh màn trời chiếu đất rồi.

Có thể nói tôi vừa kéo vừa khiêng vừa lôi Lý Đỗi Đỗi đi. Cuối cùng cũng có thể vác một tên đang hôn mê vào được căn nhà gỗ.

Mái nhà đã hư hại mục nát hết, nhưng những vật dụng cần thiết đều có đủ, bàn ghế, trường kỷ và cỏ khô. Trong lòng tôi bất giác dâng lên một niềm vui sướng khi điều kiện ăn ở được nâng cấp.

Ánh trăng bên ngoài len lỏi qua xà nhà chiếu vào, cũng được xem là có ánh đèn. Tôi nhét Lý Đỗi Đỗi lên trường kỷ, nhặt tấm đệm rách rưới xếp bên cạnh lên xem, ngay lập tức mùi ẩm mốc hôi thối liền xộc đến khiến tôi ho sặc sụa. Những côn trùng trong chiếc mền vì hành động này của tôi mà rơi lộp bộp ra và chạy tán loạn, có con còn bò lên tay tôi, tôi lập tức vứt ngay cái mền ấy đi.

Chỉ còn cách xé tấm vải treo phía trên xuống, nương nhờ ánh trăng đem ra giặt bên bờ suối. Nhìn bề ngoài thấy nó cũng khá chắc chắn, tôi mang về giúp Lý Đỗi Đỗi lau mồ hôi trên mặt.

Hơi thở của hắn còn dồn dập hơn hôm qua, nhìn tình trạng này chắc nghiêm trọng hơn hôm qua rồi! Tôi nhẩm tính thời gian, hình như hôm qua hắn cũng hôn mê vào thời gian này!

Tuy đang nghĩ những chuyện này nhưng tay vẫn không ngừng hoạt động, tôi giúp Lý Đỗi Đỗi cởi áo sơ mi ra vì xem chừng hắn ta hô hấp có vẻ không thoải mái lắm. Vừa cởi áo ra tôi liền phát hiện toàn thân hắn đã đọng lại một lớp mồ hôi.

Chỉ một thời gian ngắn ngủi vừa rồi chắc chắn không thể thấm ướt cả chiếc áo như này, không biết hắn ta đã nhịn bao lâu rồi. Tôi giúp hắn lau mồ hôi trước ngực rồi dần dần di chuyển xuống dưới, bất ngờ tôi nhìn thấy bên phần eo bên trái của hắn có một vết bầm màu xanh tím.

Tôi nghiên cứu kích thước cùng vị trí của nó, sau đó lại nhìn cánh tay của mình. Tôi giơ tay ra so sánh một tý rồi bất ngờ phát hiện, vết bầm này của hắn chính là do cánh tay tôi ôm hắn ngủ mà có.

Tôi… cánh tay của tôi nặng đến độ để lại vết bầm thế này sao? Hay còn có nguyên nhân khác?

Tôi nghĩ không ra, nhưng lại bất ngờ hiểu được lý do tại sao hắn không vẽ pháp trận. Xét theo tình hình sức khỏe của hắn thì không thể làm được.

Tôi có chút nôn nóng, tôi biết Lý Đỗi Đỗi muốn mau chóng rời khỏi khu rừng này để đi đến nơi nào đó, nơi nhất định có cách giúp hắn giải độc. Nhưng hắn đã đi không nhanh, còn phải dẫn theo cả tôi…

Sau khi lau hết người Lý Đỗi Đỗi một lượt, tôi giúp hắn mặc lại áo. Nhìn hắn cả người vẫn ra mồ hôi như tắm thế này tôi có chút đau lòng.

Tôi ra khỏi nhà, đi đến bên con suối và tháo giày ra. Những bóng nước trên chân tôi đều bị vỡ hết, da non dính bết vào vớ, tôi liền ngâm thẳng hai chân xuống suối sau đó nhấc lên, nhắm mắt cắn chặt răng, lấy hết dũng khí tháo vớ ra.

Ban đầu hai chân tê rần không có cảm giác gì nhưng qua một lúc, cảm giác da bị lột ra dần dần ngấm vào tim. Tôi nhắm chặt hai mắt, đợi cho cơn đau qua đi, sau đó quay sang nhanh như chớp tháo chiếc vớ còn lại.

Cơn đau kéo dài rất lâu, lâu đến mức tôi không kiềm được phải mắng một câu, “Cmn đau chết đi được” và lau đi mấy giọt nước mắt.

Khi sự đau đớn đã giảm bớt, tôi liền thấy ổn hơn. Đem đôi vớ giặt xong tôi liền để chúng lên mỏm đá bên cạnh.

Tôi để hai chân xuống suối ngâm để nước giảm bớt cảm giác đau.

Tôi nghĩ ngày mai nhất định không thể trễ nãi việc lên đường. Tôi không chết được nhưng Lý Đỗi Đỗi lại có nguy cơ “ngủm” rất cao.

Bất luận ở nơi nào, tôi đều không muốn nhìn thấy hắn phải chết.

Tôi trải vớ ra phơi trên một tảng đá và để chân không đạp lên giày. Tôi nghĩ trưa mai Lý Đỗi Đỗi chắc sẽ tỉnh lại, trong núi ánh nắng gay gắt, đôi vớ để đó phơi nhất định mau khô thôi. Sau một buổi tối đi ngủ, vết thương trên chân tôi cũng sẽ đóng vảy và ngày mai chắc chắn sẽ tốt hơn.

Sau khi tính toán đâu vào đấy chuyện ngày mai, vừa xoay người thì bất ngờ nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi đang mặc áo sơ mi đứng ở mỏm đá cao hơn tôi một tý. Tay hắn chống lên vách tường đã mục của căn nhà nhằm chống đỡ thân thể và đang nhìn tôi, không biết rốt cuộc hắn đã đứng đó được bao lâu.

Sắc mặt hắn vẫn như cũ trắng bệch đến dọa người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi sáng quắc như muốn thiêu đốt.

Tôi xỏ giày vào rồi đi đến bên cạnh hắn, “Sao anh tỉnh rồi?”

“Ta luôn tỉnh.”

Thật hiếm thấy khi tôi vừa nói hắn liền trả lời ngay. Khi trước, lúc muốn hắn mới nói, lúc không muốn còn không thèm nhìn tôi một cái.


Tôi nhìn hắn, “Không phải ban nãy anh đã ngất đi ư?”

“Ý thức vẫn còn.”

Tôi khựng lại, hắn ta… chẳng lẽ luôn biết tôi giày vò hắn thế nào ư? Còn có hôm qua…

“Vậy hôm qua anh cũng như hôm nay sao?”

“Hôm qua có khoảng thời gian ngắn mất đi ý thức.”

“Ồ”, sau khi hỏi xong tôi có chút bối rối. Thời gian ngắn mất đi ý thức, vậy cũng có nghĩa là những chuyện lúc đầu hắn không biết, nhưng chuyện tôi ôm hắn ngủ sau đó còn vỗ lưng hắn… Tôi khẽ ho một tiếng, “Vậy thì, hôm nay anh nghỉ cho khỏe đi, sáng sớm mai chúng ta tiếp tục đi. Đợi khi tôi nghỉ ngơi tinh thần khỏe khoắn trở lại, nhất định sẽ đi như bay.”

Lý Đỗi Đỗi trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn cúi đầu nhìn đôi chân đang giẫm lên giày của tôi.

Tôi nhất thời hốt hoảng muốn giấu chân đi vì đôi chân tôi bây giờ vừa sưng vừa to, nhất định xấu xí vô cùng.

Con người chính là loài sinh vật khi đứng trước thứ đẹp đẽ và thứ mình thích sẽ luôn cảm thấy hèn mọn vì những thiếu sót của bản thân.

Cả hai điều trên Lý Đỗi Đỗi đều có, tôi thích hắn và hắn cũng rất đẹp.

Tôi nhanh chóng đi vào nhà nhưng do chạy quá nhanh nên làm rơi một chiếc giày.

Tôi vào nhà ngồi trên chiếc bàn dài là một mảnh gỗ có chút cũ song vừa hay có thể ngả lưng. Tôi nói với Lý Đỗi Đỗi đang đứng ở cửa, “Anh nhanh chóng đi nghỉ đi.”

Lý Đỗi Đỗi đi vào, trong tay cầm chiếc giày ban nãy tôi đánh rơi. Tôi cảm thấy hơi quẫn bách, thế nhưng hắn làm như chẳng thấy gì, chỉ đặt chiếc giày đó bên cạnh chiếc còn lại, sau đó xách chúng lên đặt ngay ngắn trước bàn cho tôi.

Khi hắn đặt giày xuống, mái tóc dài quét xuống nền nhà nên bị dính đầy bụi.

Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như thế nhưng khi nhìn hắn làm lại khiến tim tôi không cầm được đập liên hồi. Thế là tôi liền tìm một chủ đề nói chuyện, “Tôi… hôm nay tôi ngủ trên bàn, không cần chen chúc nằm cùng anh nữa. Để tránh việc tôi đè tay lên người anh tạo nên nhiều mảng xanh tím”. Câu nói này hình như có chút mờ ám.

Tôi cắn môi dưới, khi lòng đang không ngừng hối hận, Lý Đỗi Đỗi đã ngồi lên trường kỷ nhìn tôi, “Không phải do ngươi đè đâu”, hắn nói, “Thi trùng của thợ bắt thi ở trong người ta, chúng thích những vật gì ấm áp, nên nơi có thân nhiệt của ngươi, tự nhiên chúng sẽ bò tới.”

Là… là những con trùng hôm qua chui vào người Lý Đỗi Đỗi sao?

Chúng thích những vật gì ấm áp, nên nơi có thân nhiệt của ngươi, tự nhiên chúng sẽ bò tới.

Câu này nghe ra thật sự mang đến một cảm giác mờ ám đến khủng bố a!