Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 84





Sau khi làm một loạt các xét nghiệm, bác sĩ kết luận tôi chỉ hơi thiếu máu, nhưng nguyên nhân cho triệu chứng nhức đầu, buồn nôn thì tìm không ra. Bác sĩ bảo tôi nên nằm viện 2 ngày để quan sát thêm.

Thế là tôi phải nhập viện. Sau khi an ổn ngủ một giấc tỉnh lại, tôi liền thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Mỹ Mỹ đang ngồi bên giường gọt vỏ táo, gọt xong cô ấy cắt thành bốn miếng. Một miếng cho A Quý, một miếng cho người sói nhỏ, một miếng cho Bồi Bồi, còn một miếng thì tự mình ăn, hoàn toàn không để cho tôi miếng nào.

Thật đúng với phong cách quen thuộc của những hàng xóm “thân thương”…

Tôi nằm trong chăn, nhìn bốn người họ vui sướng nhai táo rôm rốp mà lòng không khỏi cảm thán, đây quả là khoảng thời gian đẹp đẽ.

“Ồ, Tiểu Tín tỉnh rồi”, Mỹ Mỹ đã chú ý đến tôi, vừa nhai nhóp nhép vừa nói, “Cô ăn táo không? Tôi gọt cho.”

Bồi Bồi là người đầu tiên nhào đến bên giường, dùng bàn tay giá lạnh của mình đặt lên trán tôi.

“Xem ra không phải bệnh gì nặng, thật tốt quá. Nếu không phải tên ngốc ngoài hành tinh kia đã bị bắt thì tớ đã đánh chết gã rồi.”

“A Tiểu bị bắt rồi sao?“, tôi ngồi dậy liền phát hiện thì ra trong phòng còn vài người khác nữa.

Trong góc phòng, Vệ Vô Thường khoanh tay dựa sát vào tường, thấy tôi nhìn mình, anh ta hơi gật đầu coi như chào hỏi.

Tôi cũng gật đầu đáp trả. Lúc quay mặt lại thế nhưng liền thấy Bồi Bồi đang nhìn về hướng anh ta hừ lạnh.

Vệ Vô Thường lập tức nhíu mày.


Không khí giữa hai người này vẫn kì quặc như cũ. Tôi bỗng nhớ lại trước lúc mình “bỏ đi”, sau khi trải qua tình một đêm, Vệ Vô Thường liền muốn cưới Bồi Bồi. Cô ấy thì lại không chịu và một mực trốn tránh anh ta.

Xem ra chuyện đó vẫn chưa được giải quyết…

“Tiểu Tín, sau này cậu không cần lo lắng bị tên ngoài hành tinh kia làm phiền nữa”, Bồi Bồi không thèm nhìn Vệ Vô Thường nữa mà quay sang nói với tôi.

“Lần này gã cùng bạn trai cũ của cậu vừa bắt cóc vừa khiến cậu bị thương, còn dám sử dụng thiết bị xuyên không bảo mật của Hiệp hội bọn họ đưa người về quá khứ, quả thật là phạm phải tội rất nặng. Khi bên trên ban lệnh, anh tớ đã tự tay bắt gã và quăng gã vào nhà lao của tổng bộ liên hiệp phi nhân loại nước ngoài rồi. Nhà lao đó được canh chừng rất cẩn mật, sau một khoảng thời gian nữa sẽ giao lại cho Hiệp hội người ngoài hành tinh xét xử. Nói chung, gã tuyệt đối sẽ không làm phiền cậu nữa đâu.”

Thật sao…

Nhưng tôi luôn cảm thấy tên ngốc ngoài hành tinh đó có một siêu năng lực gọi là “vượt ngục”. Chính vì thế, tôi đối với hai từ “tuyệt đối” này vẫn bảo trì sự nghi hoặc theo bản năng.

“Chỉ trách tôi, chỉ trách tôi”, tiếng Vu Thiệu truyền đến từ phía bên kia của chiếc giường. Lúc này cậu ta đang ăn một cây kẹo mút, do hai chân không đủ chạm đất nên chỉ có thể đung đưa trong không trung. Cậu ta chào tôi nói, “Tên ngoài hành tinh ngốc ngếch kia là do một tiểu bối nhờ tôi chăm sóc, cũng là do tôi mang cậu ta về chung cư. Vì thế mọi tai họa đều do tôi mà ra. Tiểu Tín, tiền viện phí của cô trong thời gian này tôi sẽ trả hết. Đợi cô xuất viện rồi, tôi sẽ mời cô đi ăn lẩu”

Cậu ta vừa dứt lời, ai nấy đều nhao nhao giơ tay như nói, “Dẫn theo tôi nữa.”

Bồi Bồi cũng la lên, song chợt nhớ lại một số chuyện xảy ra sau lần ăn lẩu trước, giọng nói của cô ấy bất giác liền yếu đi.

Cô ấy như vô thức nhìn về phía Vệ Vô Thường sau đó khẽ hắng giọng, không tự nhiên kéo kéo cổ áo. Cô ấy đứng lên nói, “Tớ ra ngoài đi dạo một chút, sẵn tiện mua gì đó cho cậu ăn.”

Cô ấy sải bước ra khỏi phòng. Vệ Vô Thường từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, đến tận khi Bồi Bồi đã ra ngoài, anh ta mới đứng dậy, khẽ cúi người nói, “Tô cô nương, tại hạ sẽ lại đến thăm cô.”

“Ồ, được”, tôi vừa gật đầu, Vệ Vô Thường cũng đã sải bước theo sau Bồi Bồi.

Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh, vừa gọt táo vừa tặc lưỡi, “Chậc chậc, Tiểu Tín à, cô chính là Nguyệt lão đấy. Cô mà không về, hai người đó cũng không thể gặp nhau. Nếu lỡ như bọn họ có thành đôi, nhớ bảo Bồi Bồi vét hết tiền để dành làm bao lì xì cho cô.”

Tôi bật cười, “Có người anh như Lý Đỗi Đỗi, Bồi Bồi sao còn tiền để tiết kiệm chứ?”. Nói đến đây, tôi bỗng nhìn khắp phòng một vòng, “Lý Đỗi Đỗi đâu?”

“Vẫn đang ở Tổng bộ phi nhân loại Thế giới. Ngày kia cô xuất viện, hắn ta chắc có thể đến đón cô”. Vu Thiệu liếm kẹo hờ hững trả lời, nhưng nghe thế tim tôi bỗng giật nảy lên.

Đến đón tôi sao…

Vậy chẳng khác gì trong mắt mọi người, tôi và Lý Đỗi Đỗi đã được công nhận là một đôi.

“Mà hỏi này, Tiểu Tín, lần này bị tên ngốc kia mang đi, cô đã quay về thời nào vậy? Đã trải qua những gì?”, Mỹ Mỹ đưa miếng táo đã gọt sạch cho tôi.

Tôi đón lấy miếng táo, nghĩ lại thì chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chính vì thế tôi đã giản lược thuật lại toàn bộ, từ khi mới gặp gỡ đến quen biết và cuối cùng là chia ly với Lý Đỗi Đỗi.

Tôi cố kể chuyện với giọng điệu bình tĩnh nhất, nhưng sau khi câu chuyện kết thúc, phòng bệnh bất ngờ chìm vào sự trầm mặc. Mỹ Mỹ, A Quý ngơ ngác nhìn tôi, Vu Thiệu thôi không đung đưa chân nữa, còn người sói nhỏ lại lệ nóng lưng tròng…

“Ơ…”, tôi có chút xấu hổ, “Sao mọi người lại bày ra biểu cảm như bị dọa thế?”

Vu Thiệu thở dài một hơi, “Aiya, nghe gần nửa ngày mới biết, thì ra mối thù giữa tên ma cà rồng này và tổ tiên của tôi đã bắt đầu như thế”, cậu ta nói, “Tổ phụ của tôi bị mù một mắt, từ nhỏ gia đình luôn nói với tôi rằng những tên cương thi Tây phương đều xấu xa. Sau này khi biết tôi vô tình kết bạn với tên ma cà rồng này, người nhà đã cãi nhau với tôi một trận. Thì ra căn nguyên là do cô… Aiz”, Vu Thiệu nói rồi lại hít vào một hơi, vuốt cằm suy nghĩ…

“Vậy theo những gì cô nói, ‘cái chết’ ban đầu của cô có liên quan đến gia tộc chúng tôi. Nhưng tên mà ca rồng kia từ đầu vẫn đối xử bình thường với tôi, phải chăng… hắn đang tìm một cơ hội để trả thù một cú thật lớn?”


Tôi bĩu môi, “Tôi nghĩ không đến nỗi nào đâu. Tên cương thi Tây phương đó sống quá lâu rồi, chuyện 100 trước đối với anh ta đã không còn một chút ký ức. Anh ta quên cái tên tôi bịa ra, quên luôn cả hình dáng của tôi. Tuy anh ta nói vẫn nhớ những chuyện ban đầu nhưng nhất định cũng chỉ nhớ mang máng. Những tình cảm lúc đó như yêu thích hay oán hận, đối với anh ta càng không đáng nhắc tới…”

Nói đến đây tôi cũng than một tiếng.

“Cái đó… thì phải xem lại”, người sói nhỏ quệt nước mắt, ngồi xổm bên giường tôi nói, “Tiểu Tín, cô vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp tôi và ngài ấy không?”

“Ừ, cậu cướp chocolate của tôi, đang định ăn thì bị Lý Đỗi Đỗi đánh.”

“Điều đó không quan trọng”, người sói nhỏ kiên định nhìn tôi nói, “Tôi cảm thấy, chủ nhà đại nhân chưa bao giờ quên được tình cảm năm đó. Lúc trước tôi đã từng nói với cô, lần đầu chúng ta gặp mặt, không phải hai người đã chạm môi sao? Ngài ấy đã nếm được vị máu của cô.”

Nghĩ lại, hình như đó là cuộc gặp gỡ đầy xui xẻo…

“Buổi tối hôm đó, chủ nhà đại nhân đứng ngẩn ngơ trước gương rất lâu và luôn vân vê môi của mình. Biểu cảm ấy của ngài, tôi chưa bao giờ thấy qua. Tôi cảm thấy, không phải chủ nhà đại nhân cố ý muốn quên cô đâu.”

Người sói nhỏ vừa dứt lời, Mỹ Mỹ đứng bên cạnh liền vỗ tay tôi nói, “Tiểu Tín, thật ra tôi cảm thấy chúng ta bàn về chuyện nhớ hay không nhớ chẳng có ý nghĩa gì. Tôi đã sớm nói với cô rồi, tôi cảm thấy Lý Đỗi Đỗi thích cô. Bất kể là trước đây hay hiện tại, anh ta đều thích cô. Lần này cô bị A Tiểu bắt cóc, cái tên ngốc kia cùng gã bạn trai cũ có thể điều khiển bóng đã tạo nên một tấm chắn khiến Lý Đỗi Đỗi không cảm nhận được cô đang ở đâu. Anh ta lúc đó giận đến phát điên. Trong suốt mấy năm nay, đó là lần đầu tiên tôi thấy được ý muốn giết người của Lý Đỗi Đỗi.”

Thật hiếm thấy, A Quý đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, “Ấn tượng rất sâu sắc.”

Xem ra… cơn phẫn nộ của Lý Đỗi Đỗi phải đạt đến đỉnh điểm mới khiến bọn họ hoảng sợ thế này…

Tôi hồi tưởng lại bóng lưng của Lý Đỗi Đỗi khi bản thân còn ngồi trên ghế, hắn thật sự đã siết chặt cổ A Tiểu nói, “Đã lâu rồi ta không giết người nhưng không có nghĩa ta sẽ không làm thế nữa”. Sau đó tuy hắn đã buông A Tiểu ra nhưng cũng chỉ vì bị những lời nói của tôi dọa cho một trận…

Bị tôi bất ngờ tỏ tình như thế, hắn chắc chắn đã phải giật mình.

“Tôi thấy, trên thế giới này, không nói đến nhân loại, mà ngay cả những phi nhân loại, anh ta cũng sẽ không quan tâm nhiều như quan tâm cô đâu”. Mỹ Mỹ xoa đầu tôi, “Muốn biết một người có thích mình không, cô đừng dùng tai cũng đừng suy đoán mà phải nhìn hành động của người đó. Theo tôi thấy, mọi việc mà Lý Đỗi Đỗi làm cho cô, đều biểu trưng cho chữ ‘thích’.”

Tất cả những lời nói của Mỹ Mỹ tôi đều nhớ kĩ trong lòng. Hai ngày tiếp theo, tôi vẫn như cũ suy nghĩ về những gì cô ấy nói. Không phải vì tôi quá để tâm chuyện Lý Đỗi Đỗi có nhớ tôi không, tôi chỉ đang dùng góc độ mà Mỹ Mỹ nói để nhìn lại khoảng thời gian sống trong chung cư và cả những chuyện mà Lý Đỗi Đỗi đã làm cho mình.

Nhờ thế, tôi mới bất ngờ phát hiện, thì ra tôi đã bỏ qua nhiều khoảnh khắc hắn quan tâm đến mình như vậy.

Từ trước đến nay, tuy hắn không nói được câu nào tử tế, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, tôi đều có thể trông chờ vào sự bảo vệ của hắn.

Ngày xuất viện, Lý Đỗi Đỗi thật sự đã đến đón tôi. Hắn vô cùng đúng giờ đứng trước cửa phòng bệnh, vẫn như cũ là một bộ dáng tây trang giày da, biểu tình lạnh nhạt, “Đi thôi.”

“Về nhà sao?”, tôi hỏi hắn. Sắc mặt hắn phút chốc có chút nhu hòa hơn.

“Ừ”, hắn gật đầu nói, “Ở nhà có người đang đợi em.”

“Ai cơ?”

“Giang Linh.”

Tôi ngẩn ra, “Linh Linh sao?”

“Đúng, lúc anh đến tổng bộ Liên hiệp có gặp cô ấy. Sau khi ngắn gọn giải thích vài câu, cô ấy liền theo anh về.”


“Em ấy còn nhớ em chứ?”, tôi có chút vui mừng, không ngờ được một tinh linh mang nửa dòng máu con người có thể sống lâu đến vậy, hơn nữa còn nhớ được tôi.

“Em gặp rồi sẽ biết.”

Câu này có nghĩa là…

Tại nhà của Lý Đỗi Đỗi, tôi đã có cơ hội trùng phùng với cố nhân “nhiều năm xa cách”. Linh Linh không còn là cô bé con nữa mà đã thật sự trở thành người lớn. Chưa hết, mái tóc cô ấy lấm tấm hoa râm, gương mặt cũng đã xuất hiện những vết hằn theo năm tháng. Một người sở hữu nửa dòng máu nhân loại như cô ấy, suy cho cùng vẫn sẽ phải già đi như con người, chứ không thể sống mãi thanh xuân như phi nhân loại.

Sẽ bị thời gian cướp đi sinh mạng, đây có lẽ căn nguyên cho sự yếu ớt của con người.

“Là tỷ sao?”, Linh Linh vừa thấy tôi liền bật thốt ra ba chữ này, còn tôi lại có chút hoảng hốt. Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cười bảo, “Thì ra vẻ ngoài của tỷ là thế này.”

“Em cũng quên vẻ ngoài của chị sao? Từ lúc nào… thì quên vậy?”

Giang Linh cười nói, “Tỷ vừa đi là ta liền quên ngay. Lúc đó cũng cảm thấy kì lạ, tại sao một người chia xa chưa lâu, đùng một cái liền không nhớ mặt mũi, cũng quên mất cả tên. Trong kí ức, những chuyện từng xảy ra ta vẫn nhớ kỹ song chỉ có dung mạo của tỷ thì mơ hồ như sương khói. Bây giờ được tên ma cà rồng này giải thích tỷ không phải là người của thời đại đó, ta mới hiểu được phần nào.”

Cô ấy nói, “Thời gian không cho bọn ta nhớ về tỷ.”

Tôi ngẩn ra rồi quay sang nhìn Lý Đỗi Đỗi đang đứng bên cạnh, “Anh… cũng giống như vậy sao?”

Lý Đỗi Đỗi gật đầu.

Cho nên tất cả những chuyện đã xảy ra đều nhớ được, duy chỉ có hình dáng và tên thì không.

Vậy thì Lý Đỗi Đỗi… trong quãng thời gian dài như vậy, nếu hắn thật lòng thích tôi, sự thiếu hụt về ký ức như thế đối với hắn mà nói… khác gì sự hành hạ?

Những lúc trăn trở khó ngủ, hắn có cố gắng nhớ về tôi không? Nửa đêm, khi mơ về tôi, hắn có cảm thấy lạc lõng không? Chẳng có mặt mũi, cũng chẳng có tên họ, có khi nào hắn sẽ cảm thấy, bản thân chẳng qua chỉ đang nằm mơ một giấc mộng dài…

“Nhưng mà mọi chuyện đã qua rồi”, Lý Đỗi Đỗi hờ hững nói, vẫn giữ được sự cao ngạo của mình.

Tuy thế trong tim tôi vẫn cảm thấy đau đớn như bị thiêu đốt.

Lý Đỗi Đỗi à, em thật sự xót xa cho anh.