Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 64: Số Phận Nghiệt Ngã





Tác giả: Minh Dạ
Thời gian trôi qua nhanh thật, thoắt cái đã hết một tuần rồi.

Vậy là chỉ còn một tuần nữa tôi sẽ bước vào kỳ thi cuối học kỳ.

Lúc này đây, cả lớp đều phải chạy đua với thời gian, ôn tập cấp tốc để chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Tôi cũng thực hiện vậy nhưng không hiểu sao nó lạ lắm.

Sau một ngày trầm tư suy nghĩ, tôi rốt cuộc cũng biết, thì ra thời gian đã vượt trước tôi một đoạn rồi.
Mẹ nó, tôi còn chưa kịp ôn cái gì mà sắp thi rồi?!
Tôi ngồi vò đầu bứt tai một lúc, thằng A ở đằng sau thấy kì lạ nên chọc chọc vào lưng tôi, ghé vào tai rồi nói thầm: "Này, mày bị sao đấy? Đau khổ vì không được ngắm các cụ nữa à?"
Tôi quay xuống nhìn nó, cười một cái đầy mỉa mai.


Mịa thằng này, mày làm sao có thể hiểu được tâm trạng của một kẻ đang đứng trước bờ vực của sự suy sụp như tao cơ chứ?!
À, tiện thể nói luôn.

Chuyện là vào thứ bảy tuần trước, trong giờ học Toán của cô chủ nhiệm, tôi lỡ cười bọn anh em vì chúng nó bị phạt đi quét dọn sân trường.

Và thế là, đời cho tôi ăn một "quả táo" rất cay.

Cô giáo cho tôi ngồi cùng lớp trưởng, đằng trước là tổ trưởng, phía sau là lớp phó học tập.

Trước quyền uy của cô giáo, tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay "chuyển nhà".

Tôi chỉ có thể nở một nụ cười miễn cưỡng, che đi nỗi đau khổ tột cùng.

Các "hàng xóm" mới chào hỏi tôi rất "nhiệt tình", điều đó khiến tôi cảm thấy ấn tượng.

Tuy nhiên, điều mãi khiến tôi khắc sâu trong lòng chỉ có một: Đó chính là những điệu cười đi vào lòng người của bọn anh em.

Lòng người lạnh lẽo.

Đây là câu nói từ sâu thẳm trong trái tim của tôi, nó như phản ánh tình trạng anh em cây khế của đám này.

Tất nhiên, việc này tôi không để ý đến nhiều lắm, bởi các bạn mới đang nhiệt tình tiếp đón, tôi mà không trả lời thì người ta tưởng tôi chảnh.

Thế là, lúc đó, tôi khoe hàm răng trắng sáng do dùng kem đánh răng P/S hằng ngày, sau đó giơ năm ngón tay lên và chào các đồng chí mới.
Giao tiếp là việc không thể thiếu trong học tập, bởi biết đâu nhỡ sau này tôi có gặp trắc trở thì các bạn ấy sẽ giúp đỡ tôi đi lên phía trước.


Không đùa được đâu, ấn tượng ban đầu quyết định tương lai đấy.
"Chào lớp trưởng nhá! Bắt tay làm quen cái!" Tôi tự tin thể hiện tài năng giao tiếp, bắt tay với từng bạn một.
"Chào lớp phó, sau này có gì thì giúp đỡ tớ với nhé!"
"Chào tổ trưởng, mặc dù trước đó cậu không theo dõi tình trạng nề nếp học tập của tớ nhưng tớ đảm bảo với cậu rằng, tớ, Nguyên đẹp trai, chắc chắn là học sinh ngoan!" Chào hỏi tổ trưởng thì phải tự giới thiệu đạo đức học tập của bản thân trước, hớ hớ, tôi vẫn giỏi như hồi nào!
Tôi chào hỏi, làm quen với tất cả các đồng chí gần đó, để sau này có gì khó khăn thì tiện thể giúp đỡ nhau! A hi hi, tôi đúng là thiên tài!
...
Tôi đang mải chìm đắm trong thế giới màu hồng, đột nhiên, cô giáo dạy Văn gọi tôi lên bục giảng đọc bài.

"Cậu Nguyên kia chắc làm bài xong rồi nhỉ? Tôi thấy cậu lúc thì nói chuyện, lúc thì nhìn ngó lung tung, chẳng biết cậu này đang làm cái gì nữa!" Cô nhíu mày nhắc nhở, trong giọng nói kèm theo một chút đùa giỡn.
"Ôi dồi ôi!" Nghe thấy lời cô nói, tôi giật bắn mình, hai tay ôm ngực và thốt lên câu nói đầy sợ hãi và kinh ngạc.

Cô nói làm tôi đau tim quá!
Rồi, tôi bất chợt nhìn xuống đôi tay trước ngực, hình như nó đang đặt bên phải, mà tim thì ở bên trái...
Ấy, cái không quan trọng lắm đâu, việc cần giải quyết bây giờ là xử lý tình huống trước mắt đã!
Cả người tôi căng thẳng, vội vàng đứng dậy và giải thích cho cô: "Dạ, con thưa cô, chuyện này không phải như cô nghĩ đâu ạ!"
Cô mỉm cười, thản nhiên hỏi lại: "Nghĩ thế nào?"
Thấy vậy, tôi lập tức biết rằng cô đang cho tôi cơ hội để thanh minh, nhưng mà nhìn cô cười thế kia tôi thấy có điềm xấu.

Tuy nhiên, việc này không ảnh hưởng đến tâm trạng quả quyết muốn giải oan cho bản thân của tôi.
Tôi thẳng thắn nói to: "Con chẳng dám giấu diếm gì cả.

Thực ra, con mới chuyển đến đây không lâu, nên vẫn còn nhiều bỡ ngỡ.

Chính vì vậy, con phải dành ra chút thời gian để chào hỏi các bạn mới!"

Tôi nói xong thì cả lớp tràn đầy tiếng nói cười.

Điều này diễn ra cũng nhiều rồi nên tôi không thấy ngại nữa.

Điều duy nhất tôi không hài lòng là đang trong tình trạng "ngàn cân treo sợi tóc" như thế này, vậy mà chúng nó lại cười được.

Và như thường lệ, đám anh em kia vẫn cười to nhất.
Cô ra hiệu cả lớp trật tự rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: "Thật à?" Cô hỏi.
Tôi đặt tay lên trước ngực, hùng hồn tuyên bố: "Đương nhiên là thật! Em bây giờ khác xưa rồi!"
Cả lớp lại rộn rã tiếng cười.

Ừ thì chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng mà chẳng biết cái tiếng cười chua loen loét ở đâu ra làm phá vỡ bầu không khí trang trọng tôi vất vả xây dựng.
Quay đầu nhìn lại thì thấy mấy đứa bạn đang há mồm ra cười, vỗ chân rung đùi, nhìn như mấy thằng dở.
Cô giáo vỗ tay ra hiệu cả lớp tập trung vào bài, sau đó cười nhẹ, dịu dàng nói với tôi: "Thế à? Vậy thì con lên bảng đọc bài, để cho cô và cả lớp xem con khác xưa như thế nào!"
Câu nói của cô như sét đánh ngang tai tôi, đôi mắt nâu đen rơm rớm nước.

Tôi lặng lẽ nhìn vào quyển vở trắng tinh chưa viết được chữ nào, trong lòng rỉ máu: Số phận nghiệt ngã!
_____________________________
Hoàn chương 64
14/09/2022.