Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 108: Trùng phùng



A Phong kia là công tử nhà họ Lương, một gia tộc có truyền thống văn hóa rất cao với các dòng dõi đều là tiến sĩ, giáo sư, nhà khoa học,v.v... rất nổi tiếng.

Một người từ nhỏ đã được giáo dục và quản giáo trong một gia đình nghiêm khắc như vậy bất chấp tất cả sự bài xích của mình đối với những nơi dung tục và ồn ào như thế này để đi đến gặp người mình yêu, cũng rất đáng ngưỡng mộ nha.

Cả hai từ sớm đã có dự định kết hôn, bố Tống và bố Lương rất ưng ý với con rể và con dâu tương lai này nhưng vẫn như cũ giữ nguyên tắc với nhau rằng sau khi kết hôn mới được làm những hành động thân mật.

Đương nhiên... là bọn họ éo care rồi. Tuổi trẻ tình yêu nồng thắm mà, càng cấm thì càng làm.

“Tuệ Tử, em cứ ở đây chơi đến khi nào chán thì về nhé. Bọn chị đi có chút việc.”

Tống Minh Tuệ ngồi xuống bàn, nhét một quả nho vào trong miệng, vẫy tay chào tạm biệt đôi chim ** kia ôm nhau rời khỏi câu lạc bộ để làm cái gì đó, cô không biết, hiện tại cô chỉ quan tâm đến việc mình bị lừa mất nguyên cả một đêm để ngủ và phải ngồi chơi ở trong một góc phòng như con tự kỉ trong câu lạc bộ mà thôi.

Chậc!

Tống Minh Tuệ gọi một cốc rượu Rum, ngồi bất cần đời nhìn vùng không gian náo nhiệt xung quanh.

Người người đều xen kẽ nhau, uốn éo rồi hét lớn lên theo nhạc như muốn bật tung cả nóc nhà ra vậy.

Ngồi một lúc thôi mà Tống Minh Tuệ thấy oang oang cả đầu, đã phiền như vậy rồi mà cứ có mấy tên đàn ông đi đến để bắt chuyện gạ gẫm cô.

“Không. Anh cũng không. Không gì hết. Tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ.”

Cô thẳng thừng ném hết tất cả sự tự tin của đám đàn ông kia xuống hố phân rồi hờ hững rời khỏi câu lạc bộ đêm, bước ra bên ngoài bãi đỗ xe.

Hiện giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ nốt mà thôi, mệt chết mất, bánh ăn cũng no căng bụng rồi.

Tống Minh Tuệ tìm đến con xe BMW màu bạc được để ở trong bãi đỗ xe của mình, khi cô đang định vươn tay để mở cửa xe ra, bất ngờ cũng có một cánh tay khác chạm vào tay cầm trên cửa xe.

“Ơ...”

Tống Minh Tuệ giật mình quay sang nhìn người đàn ông đang đứng sát bên mình ấy, mà người đó cũng kinh ngạc không kém gì cô.

Ngay khi bốn mắt của cả hai giao nhau, giống như có một luồng điện giật lên ở trong người cô, khiến cho toàn thân cô tê dại.

... Quen thuộc.

Cảm giác rất quen thuộc.

Cô không nhớ nổi khuôn mặt này mình đã từng thấy qua lần nào chưa. Nhưng cơ thể này, mùi hương này khiến cho cô cảm thấy hồi hộp, trái tim đập lên loạn xạ một cách khó hiểu.

“Xin, xin lỗi. Tôi nhầm xe.”

Vu Phùng Cửu quay lưng rời đi, tuy bước chân anh vẫn chắc chắn như bình thường nhưng đống cảm xúc bên trong anh giờ đây đang vô cùng hỗn loạn.

Hướng... Đường Nghi?! Sao cô lại ở đây?! Chẳng phải cô đã sang Mỹ rồi sao?

Bình tĩnh. Bác sĩ đã nói cô bị chấn thương ở vùng não nên sẽ quên hết tất cả mọi thứ. Chắc chắn sẽ không thể nhận ra anh đâu.

Với cả, bây giờ phải gọi cô là Tống Minh Tuệ.

Vu Phùng Cửu thở hắt ra một hơi, hai tay anh trong vô thức chỉnh lại chiếc cúc áo ở trên chiếc áo vest – một hành động anh thường làm mỗi khi thấy bối rối.

Anh vội vàng đi tới chỗ để xe của mình nhưng bất chợt, có một cái tay trắng nõn từ đằng sau đột ngột vươn tới, kéo vai anh rồi đá ngã anh đập lưng vào thành tường bên cạnh.

Trước cả khi Vu Phùng Cửu kịp phản ứng lại, anh đã thấy Tống Minh Tuệ đứng ở trước mặt anh, dồn anh vào chân tường, hai tay cô giống như là một cái lồng giam, chỉ cho phép anh được đứng yên ở đấy rồi nhìn thẳng vào mắt mình.

Khi ấy, chẳng còn ai biết là tim mình hay là tim của đối phương đang đập lên nữa. Lúc thì cô nghe thấy đó là tiếng phát ra từ lồng ngực của mình, lúc thì là của anh.

Thình thịch! Thình thịch!

Đôi môi xinh đẹp của Tống Minh Tuệ hé mở, cô nhìn vào đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp của Vu Phùng Cửu, giọng nói không chút run rẩy.

“Có muốn ch*ch nhau với tôi một đêm không?”