Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 134: Anh là cái thá gì mà lại xen vào chuyện của tôi?





“Tống Minh Tuệ!”

“Ừm?”

Vu Phùng Cửu nhanh chóng bắt lấy tay của cô rồi giữ lại. Đứng ở trên đường, cả hai thật nổi bật. Một nữ thanh tú một nam tuyệt sắc, quả là một sự kết hợp hoàn hảo, chỉ có điều, biểu cảm ở trên khuôn mặt của hai người nhìn nhau cứ... như muốn cắn nhau mấy nhát vậy.

“Sống nửa đời người rồi mà bây giờ tôi mới biết Vu tổng anh minh hóa ra lại là người có sở thích đi theo dõi người khác đấy. Sao nào, vị hôn thê kia của anh đâu rồi mà để anh phải cô đơn tìm tới tôi thế này?”

Vu Phùng Cửu mím môi, anh biết mình đã bị lộ rồi nhưng trong lòng vẫn không chịu thừa nhận.

“Theo dõi cô gì chứ? Tôi chỉ là tình cờ ngồi trong quán cà phê ấy thôi.”

“Anh nói tình cờ sao? Được rồi được rồi. Cứ cho đó thực sự là tình cờ đi. Nhưng cái hành động đuổi theo rồi nắm lấy tay tôi như thế này, anh mau giải thích mấy hành động ấy có ý nghĩ gì đi.”

Lời nói của Tống Minh Tuệ quá mức sắc bén, Vu Phùng Cửu ngắc ngứ hai giây rồi mau chóng phản bác lại.

“Tôi chỉ muốn khuyên cô thôi. Tôi biết cô giận bởi vì tôi không đáp lại tình cảm của cô nhưng nó cũng phải đến một mức độ vừa phải thôi chứ? Đừng có mà bừa bãi đánh đổi cả nửa đời sau cho một kẻ không xứng đáng chỉ vì muốn hả giận.”

“Bừa bãi ở đâu? Tôi chọn anh ta là bởi vì tôi thực sự yêu anh ta mà?”

“Cô nói dối! Cô không hề yêu người đàn ông đó!”

“Đó là tình cảm của tôi chứ của anh à mà sao anh chắc chắn như thế?”

“Nhưng, nhưng... Cứ coi như cô yêu anh ta thật đi nhưng anh ta không hề yêu cô! Tỉnh táo lại đi Tống Minh Tuệ!”

“Mặc kệ tôi!”

Tống Minh Tuệ gạt mạnh cánh tay đang nắm chặt lấy tay mình kia đi, khuôn mặt cô tức giận đến lạnh tanh.

“Anh là cái thá gì của tôi mà lại thích xen vào chuyện của tôi như vậy?”

Một câu nói tuyệt tình ấy khiến toàn thân của anh như tê dại. Vu Phùng Cửu mở to mắt, bàn tay đang giữ lấy cô cứng đờ lại rồi buông thõng xuống.

Anh lầm bầm.

“Là cái thá gì sao?... Là cái gì sao?...”

Tống Minh Tuệ dứt khoát xoay người đi rồi vẫy tay, một chiếc taxi đang chạy ở trên đường nhanh chóng tấp vào lề.

Cô mở cửa xe rồi vào bên trong.

“Quý khách muốn đi đâu ạ?”

“Cho tôi đến...”

Cộc cộc cộc cộc!

Vu Phùng Cửu bất chợt vươn tay gõ lên lớp cửa kính xe taxi, hai đầu lông mày của Tống Minh Tuệ nhíu càng thêm đậm, hành động ấn hạ cửa kính xe xuống trông cũng chẳng có tí kiên nhẫn nào cả.

“Gì?”

“Cô đi xe như thế này sợ không bị lộ sao? Để hàng ở trong cái túi xách nhỏ ti ti ấy liệu có ổn không? Bây giờ công an rà bắt kinh lắm. Bị phát hiện một cái là đi tù nguyên một ổ đấy.”

“Anh nói cái quái gì thế? Tài xế cho chạy xe đi.”

Thật kì lạ là người tài xế kia không hề nhấn ga xe rời đi mà chỉ mở to mắt mà nhìn cô chằm chằm.

Sau đó, Tống Minh Tuệ bị đuổi xuống dưới xe.

Hình như... ông ta hiểu lầm rằng cô là đối tượng vận chuyển “mai tóe” rồi...

“Tên thần kinh này!!!”

Tống Minh Tuệ tự hào bởi vì mình là một người có tính nhẫn nhịn cao, nhưng trong giờ phút này, cô cảm thấy mọi thứ ở trong người mình đều nổ tanh bành hết cả, khí nóng bốc xung lên tận đỉnh đầu, không thể kìm được nữa mà giơ chân đạp một cú rất mạnh vào người của Vu Phùng Cửu.

Mà tên này bị cô chửi như vậy mà mặt vẫn còn làm ngơ được, cứ như kiểu: “ủa người ta có biết gì đâu?”, tức chết cô mất thôi!

Vì tức giận đến mức không thốt nổi thành lời nên Tống Minh Tuệ chỉ có thể nhoẻn miệng cười được thôi.

Cô nghiến răng, âm thanh từ trong cổ họng bật ra ngoài.

“Thích gây sự sao?”

Vu Phùng Cửu vẫn cứ lảng mặt sang hướng khác để tránh né, bỗng anh nghe thấy có những tiếng gót giày vang lên cồm cộp tiến dần về phía mình, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều về những âm thanh ấy, thì bất thình lình, một đôi tay trắng nón vươn lên cao rồi ôm lấy hai má của anh, kéo anh chúi người xuống bên dưới.

Vu Phùng Cửu chớp mắt, nhìn môi mình đang được cô bao lấy.

Tống Minh Tuệ miết nhẹ lên cánh môi anh, đưa lưỡi luồn vào trong miệng anh.

Giữ nơi giao hợp khăng khít ấy cứ chốc chốc sẽ lại vang lên mấy âm thanh chùn chụt ẩm ướt.

Nụ hôn cuồng nhiệt ấy kéo dài trong nửa phút, cũng trong nửa phút ấy ý trí của Vu Phùng Cửu như bay biến đi hết.

Anh chỉ có thể tỉnh táo lại cho đến khi Tống Minh Tuệ khẽ há miệng ra rồi... phập một phát!

“Ặc?!”