Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 150: Gặp lại Giai Di



“Tuyển thêm nhân sự sao? Bộ phận phòng kinh doanh thiếu bao nhiêu người?”

“Một người thôi ạ. Phòng kinh doanh mới có một nhân viên nữ nghỉ để đi lấy chồng, mà trong khi đó tập đoàn đang ở trong giai đoạn phát triển kế hoạch nên không thể thiếu dù chỉ là một nhân lực được. Mất một người cũng là mất đi một phần công sức.”

Trưởng phòng kinh doanh hút một ngụm chè nóng, vừa rành rọt thể hiện mong muốn được chấp nhận của mình.

Tống Minh Tuệ vuốt cằm một cái, tuy cô thấy thiếu một người hiện tại cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới kế hoạch mà cô đề ra đầu tháng bởi vì kế hoạch ấy của cô đã bao gồm và loại trừ rất nhiều yếu tố, đảm bảo việc tiến triển thuận lợi cho tập đoàn dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu như cấp dưới của cô có đề nghị bổ sung thêm nguồn lực còn thiếu như vậy thì cô cũng có thể xem xét rồi chấp nhận.

“Được rồi. Tôi sẽ báo lại với phòng nhân sự để họ đi tuyển thêm người vào. Dự kiến là khoảng cuối tuần sẽ phỏng vấn mấy người đó nhé.”

“Cảm ơn tổng giám đốc.”

“À đúng rồi. Trong buổi phỏng vấn tôi có thể ngồi cùng với anh được không?”

“Dạ?”

Nam trưởng phòng kinh doanh mở to mắt nhìn Tống Minh Tuệ hào hứng vỗ vỗ vào đống tài liệu ở trên bàn, mặt mày hớn hở hỏi.

“Tôi cũng muốn thử một lần được nhìn thấy mọi người phỏng vấn để trải nghiệm cảm giác phỏng vấn nó là như thế nào.”

Trưởng phòng kinh doanh: “…” Phải rồi, cô là trực tiếp lên nắm quyền tổng giám đốc mà, làm gì mà có thể thưởng thức được “món” căng thẳng đến vã cả mồ hôi và sợ đến đầu óc quay cuồng mỗi khi “bị” đặt ra câu hỏi cơ chứ?

“Ngài thích làm gì thì làm.”

“Tuyệt!”

Buổi phỏng vấn rất nhanh đã đến ngày diễn ra, ngồi ở trong phòng, những người nộp hồ sơ đến tập đoàn hầu hết đều là những thực tập sinh hoặc người đang cần việc, có thực lực và học vấn khá cao, cũng đã từng có kinh nghiệm trước đây.

Tất nhiên ai cũng tự tin rằng mình có thể ghi điểm được trước mặt của những người phỏng vấn, nhưng sự xuất hiện của Tống Minh Tuệ đã làm thay đổi tất cả.

“Em nói rằng mình rất muốn được làm việc cho chúng tôi, vậy thì em có thể cho tôi biết được rằng em có thể cống hiến được những gì?”

“…”

“Em?”

“…”

“Này, em ơi?”

Cô gái đang ngồi đờ đẫn ở trên ghế bất chợt giật mình mà hét lên một tiếng, khuôn mặt tái xanh lắp bắp đáp lại câu hỏi của nam trưởng phòng kinh doanh kia.

“Dạ?!… À, em… Em, em…”



“Không cần phải căng thẳng quá. Cứ tự nhiên lên em. Bất cứ ai được ngồi vào căn phòng này đều đã được chúng tôi công nhận.”

Cô gái nọ lúng túng gật đầu rồi khẽ liếc nhìn sang người đang ngồi bên cạnh vị trưởng phòng kia. Đó là Tống Minh Tuệ. Cô ngồi gác chéo chân ở trên một chiếc ghế xoay, nhàn nhã đung đưa đầu mũi giày.

Từ đầu đến cuối cuộc phỏng vấn, ai cũng có thể nhận ra rằng cô đang không chú ý tới bất cứ ai hay bất cứ lời nói nào cả, chỉ chuyên tâm ngồi giải đố khối rubic trên tay, nếu giải xong rồi thì tự mình phá tung lên rồi tiếp tục giải lại.

Tuy chẳng làm gì cả và chỉ ngồi đấy thôi, nhưng sự lạnh lùng của cô đã vô tình khiến cho tâm thế vững vàng của những người được phỏng vấn kia sụp đổ. Họ nhìn cô chẳng buồn để tâm tới những câu trả lời của họ như thể kết quả của buổi phỏng vấn sớm đã được trả về: Bạn sớm đã bị loại rồi!

Chính điều ấy đã khiến cho bọn họ cảm thấy nhụt chí.

“Em xin chân thành xin lỗi!!!”

“Hả?!”

“Em biết trình mình còn non yếu, trình bày thiếu hấp dẫn mà còn trả lời lắp bắp! Em sẽ bế quan tu luyện thêm một thời gian nữa! Xin cảm ơn anh chị đã chịu đựng em từ nãy đến bây giờ! Em xin rút lui ạ!”

Còn chưa để trưởng phòng kinh doanh kịp ú ớ đáp lại, cô gái kia đã cấp tốc lao ra khỏi cửa rồi bỏ chạy một mạch về nhà.

“Lại chạy rồi… Bọn họ bị sao thế nhỉ? Đây là người thứ mười chín rồi đấy.”

Tống Minh Tuệ khó hiểu nhìn cánh cửa của phòng phỏng vấn đong đưa kẽo kẹt mà chỉ biết thở ra một hơi, miệng lẩm bẩm.

“Thiên tài rụng như lá mùa thu vậy. Lẽ nào bây giờ chẳng còn ai đủ điều kiện để tuyển vào trong công ty sao?”

Trưởng phòng kinh doanh: “…” Thiên tài lần lượt rụng trong phòng phỏng vấn là vì chị đấy bà cô chằn tinh ạ!

Anh ta rất muốn hét lên như thế nhưng vì đây là sếp lớn của mình, vì tiền lương cực cao mà phải nhịn xuống ở trong cổ họng, khàn tiếng mời người tiếp theo.

Lúc đầu có rất đông người muốn được tuyển vào làm việc ở trong MasterWorld nhưng vì thấy mấy người vào trước lúc đi thì mặt mày hớn hở còn lúc về thì teo tóp y như bị rút cạn sức sống mà sợ hãi tự động rút lui.

Duy chỉ còn cô gái này là vẫn còn trụ lại đến cuối cùng, công nhận tâm lí cũng không hề tầm thường. Trưởng phòng kinh doanh âm thầm cộng thêm cho cô ấy một điểm.

Phù, xả xong nhẹ cả bụng!

Giai Di thở ra một hơi nhẹ nhõm mà bước ra khỏi phòng vệ sinh. Vì chôn mình ở trong đó suốt từ đầu buổi phỏng vấn diễn ra cho đến bây giờ nên cô gái này không hề biết đến những biểu cảm đau khổ của những người đã “ngã xuống” trước đó, thấy cả dãy hành lang đều trống không thì hốt ha hốt hoảng mà xách túi hồ sơ bước vào trong căn phòng.

Ngay khi vừa mới ngồi xuống ghế phỏng vấn, nhìn trưởng phòng phất tay ra hiệu, cô ấy đã vội vàng nêu tên ngay.

“Dạ thưa quý ngài trưởng phòng! Em lên là Giai Đi, năm nay hai mươi tư tuổi, mới chia tay hai tháng và đang ở trong tình trạng độc thân! Nhà em có nuôi một con chó Corgi, mỗi ngày nó ăn tầm năm muôi cám chó và nơi ỉa bậy yêu thích của nó là ở thảm lau chân phòng ngủ của em ạ! Ngoài ra, số đo ba vòng của em là…”

“Xì tóp xì tóp! Nói mỗi tên, trường đã học và trình độ học vấn của mình! Nói lại xem nào!”

Giai Di lắp bắp, trả lời theo bản năng.



“Em tên là Giai Di, tốt nghiệp bằng loại giỏi của Thanh Hoa và trình độ học vấn của em đạt 12/12 ạ.”

“Được rồi…”

Nam trưởng phòng đau đầu day day trán trước màn trình bày sang sảng như loa phóng thanh của cô nàng, bắt đầu giở tập hồ sơ mà cô ấy mang theo để nhìn sơ qua tiểu sử và những việc làm gần đây của cô ấy.

Trong khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi đó, Giai Di cố gắng để thả lỏng cơ thể đang ở trong trạng thái căng thẳng của mình xuống, đến bây giờ cô ấy mới có thời gian mà để ý đến những chi tiết có ở trong gian phòng này.

Tuy chỉ là một căn phòng vô cùng đơn giản với diện tích không lớn lắm, trong góc tường có một kệ tủ đựng sổ sách ghi chép, bàn ngồi phỏng vấn và đằng sau lưng của vị sếp kia là một chiếc cửa sổ, nhưng nó vẫn có một lối cấu trúc vô cùng tinh tế và sang trọng.

Ồ, bây giờ mới thấy, ngoài ra còn có một người khác đang ngồi ở trong này nữa.

Giai Di len lén liếc mắt nhìn qua, đột ngột, hai bên bả vai của cô ấy cứng đờ.

Thu trọn vào trong tầm mắt của Giai Di là Tống Minh Tuệ đang ngồi nghịch khối rubic ở bên cạnh.

“Hừm… OK, chúng ta bắt đầu từ những câu hỏi đơn giản trước nhé…”

“Hơ… ơ…”

Bỗng Giai Di đẩy ghế đứng lên, đôi mắt mở lớn nhìn Tống Minh Tuệ. Hành động bất ngờ của cô ấy đã thành công thu hút sự chú ý của cả hai người và bọn họ đều đang ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô ấy bỗng nhiên đứng bất động tại chỗ.

Cô ấy đang nhìn mình à?

Tống Minh Tuệ tự hỏi bản thân mình như vậy khi thấy một đầu ngón tay của Giai Di run rẩy chỉ vào mặt của cô.

“Hướng… Đường Nghi?”

“… Hả?”

Tống Minh Tuệ ngay lập tức thả rơi món đồ chơi ở trên tay mình xuống dưới đất. Trong khoảnh khắc cái tên ấy vang lên, toàn thân người của cô như bị một luồng sét giật đùng lên tê dại, vội vàng nhìn phắt sang hai bên.

Ai?! Hướng Đường Nghi là ai?! Cô ta đang có ở trong phòng sao? Nhưng trong phòng hiện chỉ có ba người thôi mà? Cô ấy đang chỉ vào ai thế…?

Sự kinh ngạc ở trong lòng còn chưa kịp tan đi thì lại thêm một cơn sốc mới khác đổ ập xuống dưới đầu của Tống Minh Tuệ khi Giai Di lao vào người cô, ôm lấy cô thắm thiết.

“Hướng Đường Nghi! Có thật đây là cậu không?!… Đồ quỷ đáng ghét này! Bỗng nhiên mát tích khiến cho người ta khóc đến sưng cả mắt!… Hu hu hu! Đường Nghi ơi… Sao cậu lại nhẫn tâm bỏ tớ một mình thế này?”

Cả gian phòng dường như đã chết lặng, chỉ còn đó những tiếng khóc nghẹn ngào và tên gọi “Hướng Đường Nghi” đầy thân mật mà Giai Di dùng để gọi Tống Minh Tuệ.

Cô… Não bộ của cô hiện tại đã ngừng hoạt động.

Ai có thể giải thích cho cô hiểu chuyện gì đang xảy ra được không?