Khương Bạch Ngọc nghĩ thầm rồi nghĩ bản thân nên đi tìm điện thoại trước đã. Cô âm thầm tìm kiếm cửa phòng của mình.
May mà một tia chớp lóe lên giúp cô nhìn được phòng mình. Sau khi đến gần cửa Khương Bạch Ngọc hết sức nhẹ nhàng mở cửa ra, điện thoại trên bàn ở tủ đầu giường.
Khương Bạch Ngọc chạy vội tới cầm điện thoại, cô thở phào một hơi bật lên nghĩ nên gọi cho cảnh sát hay Châu Chấn Kiệt. Còn chưa kịp chờ cô bấm số điện thoại bỗng lóe lên rồi sập nguồn.
Ban nãy mở máy luyện nghe tiếng anh quên chưa tắt thế là hết pin luôn rồi. Khương Bạch Ngọc hốt hoảng nhìn điện thoại trong tay, rồi xong tình huống này còn đen hơn được nữa không.
Sạc điện thoại còn để ở bên phòng làm việc của Châu Chấn Kiệt, tối hôm trước hắn mượn của cô chưa đem trả. Bây giờ lại phải mò vào phòng làm việc của hắn, Khương Bạch Ngọc dứt khoát cầm lấy cây móc quần áo bước ra ngoài.
Cô đi từ từ đến hướng phòng làm việc, khi cảm thấy đã đến rất gần bỗng đằng sau vang lên một tiếng sét chói tai kèm theo một bàn tay đặt lên vai Khương Bạch Ngọc. Tình cảnh này giống y đúc trong bộ phim ma kia.
"Aaaa."
Cô theo bản năng sợ hãi hét lên vung cây móc quần áo lia lịa, thấy thế nam nhân vội vàng giữ cô lại trấn an.
"Bình tĩnh đi, là tôi Châu Chấn Kiệt đây."
Đèn xung quanh vụt sáng, Khương Bạch Ngọc mở hé mắt nhìn không ngờ thực sự là Châu Chấn Kiệt đang ở ngay cạnh mình.
Vậy từ nãy đến giờ đều là bản thân tự hù dọa chứ chẳng có tên trộm nào hết, Khương Bạch Ngọc thẹn quá hóa giận chất vấn.
"Sao anh về nhà không lên tiếng, cũng không bật đèn pin lên! Tối mù như thế này tính dọa người ta hay gì?"
Châu Chấn Kiệt bình tĩnh đáp.
"Điện thoại tôi hết pin không mở đèn được, ban nãy thấy cô đi lên cầu thang nên tôi không gọi."
Khương Bạch Ngọc bị lời này làm cho tức chết, đầu tự nhủ người ta là sếp mình, người ta trả tiền cho mình mới hạ hỏa xuống.
"Anh về sớm vậy? Chẳng phải nói sẽ về muộn à?"
"Bên kia vì bão nên tan tiệc sớm."
Châu Chấn Kiệt đáp qua loa, không hiểu sao hắn không dám nói thật là do bản thân lo lắng cho cô nên mới trở về.
Bình tĩnh lại rồi thì Khương Bạch Ngọc mới nhớ ra mình cần phải đi giải quyết nỗi buồn, cô bỏ qua cho Châu Chấn Kiệt trở về phòng đi vệ sinh.
Xong xuôi mọi chuyện mới đi xuống dọn đồ ăn trên bàn. Châu Chấn Kiệt đang ngồi trên sô pha bật ti vi, thấy hình ảnh bìa phim ma liền hiểu ra.
"Cô sợ hãi như vậy là do bộ phim này à?"
Khương Bạch Ngọc chống chế, không muốn bị người khác biết bản thân kỳ thực rất sợ ma.
"Là tưởng anh là trộm mới sợ, phim ma cũng chỉ là phim giả tưởng tôi sao phải sợ."
"Vậy sao."
Châu Chấn Kiệt tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn bật lên một bộ phim khác nói.
"Đằng nào tôi cũng đã về, hay chúng ta xem cùng nhau đi, tôi thích thể loại này lắm."
Khương Bạch Ngọc vội đáp.
"Tôi còn có bài tập, giờ không xem đâu."
"Nhưng chẳng phải cô nhắn tin cho tôi đã làm xong rồi sao? Hay là cô nói dối?"
"Không có!"
Khương Bạch Ngọc phản bác lại, chẳng nhận ra mình đang câu trước đá câu sau. Châu Chân Kiệt không lật tẩy cô mà đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
"Nếu đã học xong thì nên thư giãn mới đúng."
Khương Bạch Ngọc thực sự muốn khóc, ai bảo sĩ diện hão làm gì bây giờ lại phải xem phim ma. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, cô đứng lên chậm rãi đi về phía chỗ hắn, chỉ mong thời gian trôi chậm thêm chút nữa.
Có điều rất nhanh đã đến chỗ ngồi, Châu Chấn Kiệt thấy cô đã yên vị liền lựa chọn phim trên thanh tìm kiếm.
"Ồ phim này rất hay đấy, nghe nói được bầu chọn là phim kinh dị hay nhất thập niên. Chúng ta xem chứ?"
"À vâng."
Khương Bạch Ngọc cười gượng, đến khi trông thấy hình ảnh máu me ghê rợn từ ảnh bìa của phim suýt nữa dựng tóc gáy. Poster phim mà ghê như thế này thì nội dung còn như thế nào nữa.
Châu Chấn Kiệt vẫn hồn nhiên không biết gì mà ấn vào xem.
Mới mở đầu đã là một màn tra tấn hù dọa dài tám phút, chỉ tám phút mà Khương Bạch Ngọc như trải qua tám giờ đầy sơ hãi.
Thực ra trước đây cô cũng không có nhát gan đến vậy, tất cả cũng do hồi nhỏ bị đám anh trai lừa bịp chạy đến nghĩa địa chơi sau đó bị hù dọa một trận.
Từ đó về sau cũng thành một nỗi ám ảnh tâm lý. Trước đây cô chưa từng xem thể loại phim miêu tả cảnh kinh dị thực tế như thế này, toàn nghĩ phim có máu giả như mấy phim hài ngày xưa mới dám bấm vô xem.
Bên cạnh Châu Chấn Kiệt mặt không đổi sắc nhìn vào màn hình, thậm chí cảnh nữ phụ bị mổ xẻ mà hắn vẫn ung dung cầm cốc nước lên uống.
Tay Khương Bạch Ngọc run như cầy sấy, mồ hôi chảy ra mỗi khi bị hù dọa. Châu Chấn Kiệt ngược lại cảm thấy nực cười vì nữ phụ quá ngu ngốc, bao nhiêu chỗ không chạy laj đâm đầu vào chỗ chết.
Hắn định quay sang chế giễu chi tiết đó với cô thì thấy Khương Bạch Ngọc mặt mày tái xanh lại. Rõ ràng đang sợ chết kiếp đến nơi, Châu Chấn Kiệt thử thăm dò.
"Cô thấy bộ phim này có đáng sợ không?"
"Không...không sợ."
Khương Bạch Ngọc thẳng lưng nhếch miệng đáp lại ngay, sau đó trong đầu muốn tự đấm mình mấy phát. Nói ra thì có làm sao, chỉ là sợ thôi mà cứ nói đi.
Châu Chấn Kiệt nhướn mi, cô gái này cũng cứng miệng đấy, vậy để xem cô trụ được đến lúc nào.
Nhưng không ngờ đến cuối bộ phim Khương Bạch Ngọc vẫn tiếp tục xem, cho đến khi dòng tiêu đề phim màu đỏ chói hiện lên cô như được giải thoát.
Biểu hiện ngoan cố này thực sự khiến Châu Chấn Kiệt khán phục. Nếu là Viên Châu Hoa chắc lúc này đang ôm lấy hắn khóc lóc vì sợ hãi rồi.
"Hết phim rồi, tôi về phòng đây."
Khương Bạch Ngọc đánh tiếng trước để không phải ngồi đây thêm giây phút nào nữa, cô phóng lên tầng rồi chui vào trong chăn. Quả nhiên nơi này vẫn là ấm áp nhất.
Châu Chấn Kiệt bật cười, rõ ràng hai bên vai run lên vì sợ lại cứng đầu không chịu thừa nhận mình sợ. Hắn nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua mà giật mình.
Thông thường hắn sẽ không để bản thân thoải mái ngồi xem phim như vậy. Giờ này đáng nhẽ ra hắn cần phải làm việc trong phòng, dường như hắn đã phá vỡ những thói quen của bản thân.
Châu Chấn Kiệt nghĩ có thể do chuyện với Viên Châu Hoa làm cho hắn thay đổi không còn bù đầu vào công việc nữa.
Nếu đã như vậy hôm nay ngủ sớm một lần, nghĩ ngợi Châu Chấn Kiệt đứng lên đi lên lầu tắm rửa. Hắn không hề để ý đến điện thoại mình đang có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Trợ lý ở bữa tiệc nhìn đám người trước mặt đang thắc mắc Châu Chấn Kiệt ở đâu, anh ta chỉ biết lạnh lùng đáp.
"Châu tổng có việc gấp đã về trước, có gì xin mọi người liên hệ sau."
Vừa nói xong đã có một nam nhân lên tiếng chất vấn.
"Việc gấp, việc gì mà gấp gáp đến vậy? Ngay cả buổi tiệc này cũng bỏ về giữa chừng?"
"Đúng vậy, Châu tổng chưa bao giờ có hành động như thế, anh ấy rất nghiêm túc với công việc mà."
Bất cứ câu hỏi gì trợ lý cũng đều kín miệng không hé nửa lời, đám người chỉ đành chán nản tản ra xung quanh.